- Anh  gì với bọn trẻ ? – Thủy Nguyệt tò mò hỏi.
- Anh hỏi chúng    học ? - Vỹ Đình cài dây an ,  đáp.
- Chủ tịch ,  thật .
- Em thấy  ,   em  đồng ý ở bên ?
-  chỉ    bụng thôi mà,  đang nghĩ   ?
- Ý em là những cái khác của    ? Có cần kiểm tra ?
- Anh lo lái xe ,   cũng  liên quan gì đến  chứ, thiệt tình.
Thủy Nguyệt  mặt   bên ngoài, những hàng cây lùi dần về , trông cứ như một bức tranh cuộn. Tuy cố chống chế lời    nhưng trong lòng cô là một nỗi vui mừng len lỏi. Cảm giác tựa đầu   thật sự  bình yên và ấm áp.
Cô cũng là một  con gái, cũng mơ ước  một mái nhà, sóng gió cuộc đời sẽ dừng  cánh cửa , căn nhà đó   đàn ông sẵn sàng chở che cho cô qua hết những ngày giông bão. Sự xuất hiện của    cô dần xóa mờ hình bóng Văn Phong năm nào, chỉ còn đọng  ký ức  đẽ về mối tình dang dở  sâu trong tim mà thôi.
 tám giờ sáng, trong khi sếp tổng và  phụ trách chính đang bon bon  đường thì buổi triển lãm chính thức khai mạc với sự tham dự của  nhiều những thương hiệu lớn trong nước và quốc tế, gồm hai trăm tám mươi gian hàng của một trăm năm mươi doanh nghiệp.
Sau khi Vương Nhược phát biểu khai mạc triển lãm, các doanh nghiệp bắt đầu giới thiệu sản phẩm chủ đạo và các công nghệ mới  thị trường.
Hãng xe  do Như Ý  đại diện là khu vực trưng bày lớn nhất tại sự kiện với hai mươi mẫu xe đỉnh cao. Hôm nay, cô  yểu điệu trong những bộ váy tha thướt mà mạnh mẽ trong thiết kế trẻ trung, năng động, khoe dáng bên dòng xe thể thao đang  mưa  gió  khắp thế giới. 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tinh-yeu-phong-van/chuong-90-vua-lam-nguoi-tot-lien-hoa-ke-xau-2.html.]
Ngoài những phóng viên đưa tin và dàn khách tham quan xúm xít chụp ảnh thì ở một góc phía xa, ống kính của Vương Nhược cũng đang hướng về phía Như Ý. 
Hạ Hạ chạy tới chạy lui, lướt qua vị phó tổng, cô thoáng chút ngạc nhiên khi thấy  lẳng lặng  một góc, chăm chú  Như Ý, thầm nghĩ chắc sếp  tính tậu thêm con xe nữa chăng.
Lúc , tại phòng phó tổng thuộc tập đoàn Thịnh Vũ, một  khí u ám bao trùm. Từ hôm qua đến giờ, Kiến Quốc  một tổng một phó ký tá thiếu điều  rụng cả ngón cái và ngón trỏ . 
Tuy  thì  cũng thấy bình thường nhưng ban nãy đón lấy tập hồ sơ từ tay Tần Vy An,  xem xong  cắn sứt cả môi, trán xếp ly tới mấy đường. Chần chờ một đỗi,  bắt máy gọi cho Vỹ Đình. 
-  mới nhận  báo cáo, công ty con  tỉnh H  lỗ, chủ quản ở đó giấu giếm đến giờ thì bung bét luôn . Xử lý thế nào đây?
- Bảo những  liên quan  đơn thôi việc . 
- Vỹ Đình .
- Chậm nhất là ngày mốt,   thấy đơn của họ.
Vỹ Đình  cúp máy, Kiến Quốc bật ngửa, tựa  lưng ghế, mắt nhắm tịt, truyền đạt những lời    với Tần Vy An. Cô    bước , lát  trở , đặt  mặt  cốc nước cam vắt,  trố mắt  cô tỏ vẻ ngạc nhiên.
-    bỏ thuốc  . – Cô lên tiếng.
- Lý  nên bỏ ít thuốc giảm đau,  nhức đầu quá  mất.
- Đừng  lạm dụng. 
Dứt lời, cô nhanh chóng rời . Ra đến cửa thì tựa vách, thở dài, cô hiểu tâm trạng của Kiến Quốc,  lo chuyện thua lỗ một nhưng lo cho các nhân viên ở đó tới mười. Còn về phần Vỹ Đình, cô   là  cầu ,  thể chấp nhận những sai lầm như thế , dẫu cho phần tiền thất thoát đó đối với  mà  chỉ như muối bỏ biển.