TN 70: Cô Vợ Nhỏ Của Ông Trùm Tài Phiệt Ở Thập Niên 70 - Chương 664
Cập nhật lúc: 2025-12-19 10:56:28
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9Kb5mqpKwz
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Thời gian gần đây, cứ mơ, mơ thấy kiếp là một con mèo em cứu mạng. Là một theo chủ nghĩa duy vật kiên định, vốn tin chuyện luân hồi tiền kiếp, nhưng đối diện với em, trở nên mất hết lý trí. Anh thậm chí hy vọng đó thực sự là tiền kiếp của , để chúng thêm những sợi dây liên kết ràng buộc.
(Anh năng lảm nhảm , tối nay trừ tịch, uống hai ngụm rượu, chỉ đúng hai ngụm thôi, vì còn trực gác đảo.)
Đêm nay là đêm giao thừa, chúc em năm năm tháng tháng, tháng tháng năm năm, bình an và vui vẻ.
Cát Đại Xuyên (Ký tên)
Chẳng là do năm tháng lâu, vì lá thư từng thấm nước mà mấy chữ mờ, xung quanh còn loang từng vòng dấu vết ố nước. Lâm Hướng Tuyết tự thuyết phục rằng đó là do nước ngấm , nhưng cô tài nào .
Bởi vì những vết loang đó giống như nước mắt thấm ướt hơn.
Những giọt lệ lớn như hạt đậu rơi xuống, một giọt, hai giọt, ướt đẫm lá thư, khiến nét chữ đó càng thêm nhòe .
Bạch Du cũng đỏ hoe mắt, nắm chặt lấy tay Lâm Hướng Tuyết. Bà an ủi, nhưng chẳng thế nào. Ngôn từ lúc bỗng trở nên thật nhạt nhẽo và bất lực.
Đêm đó, Lâm Hướng Tuyết mơ thấy Cát Đại Xuyên. Anh vẫn mang dáng vẻ trẻ trung của năm , còn cô là một bà lão già nua sắp về cõi vĩnh hằng. Trong mơ, cứ cô hỏi mãi một câu, tại cô đến thăm .
Lúc tỉnh dậy, chiếc khăn gối một nữa thấm đẫm nước mắt.
Khi Bạch Du đến bệnh viện, Lâm Hướng Tuyết ăn mặc chỉnh tề. Tuy sắc mặt vẫn còn đôi chút nhợt nhạt nhưng tinh thần trông khá hơn hôm qua nhiều. Cô Bạch Du : Tớ đảo Khai Vân xem một chút.
Bạch Du định bảo cô hãy đợi thêm, đợi sức khỏe khá hơn, đợi thời tiết hơn, nhưng khi chạm ánh mắt của cô, bà cuối cùng chỉ gật đầu: Được, tớ cùng .
Muốn đảo Khai Vân xin phép, là ngay. May mắn là dựa phận và địa vị của hai hiện giờ, chút việc vẫn thể thu xếp thỏa.
Ngày hôm , Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết cùng bước lên con tàu đ.á.n.h cá đảo Khai Vân. Gió biển thổi tới mang theo mùi mặn nồng của nước mặn.
Lâm Hướng Tuyết biển khơi mênh mông, bất chợt thở dài một tiếng: Bạch Du, bảo nếu năm đó tớ kiên trì hơn, liệu c.h.ế.t ?
Bạch Du bước đến cạnh cô: Đừng nghĩ như , cuộc đời nếu như. Chuyện của Đại Xuyên chẳng ai lường , đừng vác hết trách nhiệm lên vai , đó của .
Lâm Hướng Tuyết thở dài, hồi lâu mới : Cậu yên tâm, tớ sẽ nghĩ quẩn . Tớ nghĩ thì sức khỏe cũng cho phép nữa .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/tn-70-co-vo-nho-cua-ong-trum-tai-phiet-o-thap-nien-70/chuong-664.html.]
Tuổi già cũng cái , đó là chuyện gì cũng thoáng . Nếu chuyện xảy hồi còn trẻ, chắc chắn cô sẽ dằn vặt đau khổ lâu. Bây giờ dù vẫn day dứt và tiếc nuối, nhưng cô học cách thuyết phục bản buông bỏ. Có lẽ ngay từ đầu Bạch Du cho cô là đúng.
Một tiếng , tàu cập bến.
Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết dìu lên bờ, men theo những bậc thang đá, từng bước một leo lên cao.
Người lính cần vụ theo giới thiệu: Đảo Khai Vân bây giờ so với đây hơn nhiều . Ngày xưa ở đây chẳng gì cả, mở mắt chỉ thấy biển là biển. Trên đảo ngoài chuột và rắn thì đúng là thiếu đủ thứ.
Lâm Hướng Tuyết hòn đảo hoang vắng lạ lẫm chân. Xung quanh vẫn là những rặng đá lởm chởm, bậc thang chân gập ghềnh lồi lõm, thỉnh thoảng mới thấy vài bóng cây xanh, tổng thể vẫn hoang sơ. Đây là dáng vẻ khi cải thiện, mấy chục năm chẳng còn tiêu điều hơn ?
Lâm Hướng Tuyết qua từng tấc đất đảo, chạm tay từng bức tường. Cuối cùng cô dừng chân bên vách đá, nhắm mắt , hình dung dáng vẻ Cát Đại Xuyên một đeo ba lô đặt chân đến nơi . Bên ngoài gió rít gào, sóng biển vỗ ghềnh đá, mà xung quanh chẳng lấy một để trò chuyện, sự cô độc và tuyệt vọng ập đến vây hãm.
Chỉ mới nghĩ thôi cô thấy chịu đựng nổi, năm đó vượt qua như thế nào? Cô đưa tay chạm lá thư để trong túi áo, trong lòng thực chất câu trả lời từ lâu. Khoảnh khắc , hốc mắt cô một nữa nhòe lệ.
Sau khi trở về khách sạn, Lâm Hướng Tuyết đưa một quyết định. Cô dự định chia tài sản của thành ba phần: một phần cho con gái, một phần để dưỡng già, và một phần ba cuối cùng sẽ quyên góp bộ cho đảo Khai Vân.
Cô : Trang thiết đảo Khai Vân vẫn còn quá sơ sài, môi trường xung quanh cũng hoang vu. Tớ nghĩ nếu Đại Xuyên còn sống, chắc chắn thấy hòn đảo trở nên hơn. Vì thế tớ dành một phần ba tài sản để cải thiện môi trường, cơ sở vật chất và dành một phần để khen thưởng cho những lính giữ đảo.
Bạch Du đương nhiên ủng hộ: Tớ sẽ quyên góp cùng .
Lâm Hướng Tuyết lắc đầu: Không cần , tuy tớ giàu bằng , nhưng tớ cũng là một phú bà đấy nhé.
Câu đùa khiến cả hai cùng bật . Trước khi việc , Lâm Hướng Tuyết bàn bạc kỹ với con gái và kể cho con chuyện về Cát Đại Xuyên.
Lâm Bảo Lâm giáo d.ụ.c , từ nhỏ là một đứa trẻ tình cảm và lương thiện. Biết chuyện của Cát Đại Xuyên, con bé rơi nước mắt đòi quyên góp luôn cả phần của . cô từ chối: Bảo , tiền là vốn liếng để cho con phòng . Chuyện tiền nong con cũng đừng với chồng. Lâm Uy là một đứa trẻ , nhưng lòng dễ đổi , lỡ ngày nó phụ con thì tiền chính là con đường sống của con. Mẹ thể ở bên con cả đời ...
Những lời đó tiếng của Lâm Bảo Lâm cắt ngang: Mẹ đừng nữa, cứ như thể sắp vĩnh biệt con bằng, hu hu...
Lâm Hướng Tuyết đành vội vàng dừng để dỗ dành con gái.
Thấm thoắt qua mấy năm nữa. Khi Bạch Du và Lâm Hướng Tuyết gặp , Lâm Hướng Tuyết giường bệnh, trở thành một bà lão gầy gò ốm yếu. Cô đến giai đoạn đèn cạn dầu, thấy Bạch Du đến tuy xúc động nhưng còn sức để , chỉ đôi mắt là cứ đăm đắm về phía con gái.
Bạch Du hiểu ý cô, bà nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, nước mắt lưng tròng gật đầu: Yên tâm , tớ sẽ giúp chăm sóc cho Bảo Lâm.
Lâm Hướng Tuyết vẫn nhắm mắt, dường như chỉ để chờ đợi câu . Dù con gái vẫn còn các bác, các chú và chị em họ khác, nhưng cô tin tưởng nhất vẫn là Bạch Du.