TÔ NGỌC KIỂU! CẢ ĐỜI NÀY EM PHẢI Ở TRONG VÒNG TAY ANH. - Chương 92

Cập nhật lúc: 2024-12-11 13:53:08
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tối hôm qua Lục Kiêu dám cô quá mệt mỏi, ai bảo động Tô Ngọc Kiều liền , đáng thương cho như động .

“Được , , mau ngủ , còn nữa thì con sẽ tỉnh đấy.”

Lục Kiêu bất lực bế cô sát lòng dỗ dành. Cô mới dùng nước ấm để lau cho cô, đôi mắt sưng đỏ ướt sũng chứa đầy nước mắt, cô đang với đôi mắt ngấn lệ, tràn đầy lên án. Trong lòng Lục Kiêu cũng chột , dáng vẻ phòng của cô .

Anh đưa tay cầm đồng hồ đeo tay gối đưa cho cô xem: "Mười một giờ , ngày mai em dậy sớm ? Giờ còn chịu ngủ.”

"Đến giờ em còn ngủ , là do ai?"

Giọng khàn khàn yếu ớt, Tô Ngọc Kiều uống một ngụm nước đưa cho .

“Ừ, tại .”

Lục Kiêu nhẹ nhàng đáp, đó nhận lấy ly nước cô uống xong đặt lên bàn.

Sau đó đắp chăn lên cô, ôm lòng xuống : "Mau ngủ .”

Tiểu Bảo mới ôm bỏ lên bàn, giờ đang yên ngủ giường.

Tô Ngọc tức giận lấy móng tay cào cánh tay , một bên chút lo lắng hỏi:

"Tường nhà cách âm ?"

Lục Kiêu khẽ một tiếng, mèo con trong lòng tức giận gãi một cái, "Ưm" một tiếng, vội đè tay nàng : “Không , nhưng gian phòng cách ba một cái nhà chính, bên cạnh là phòng bếp, chắc ai , nhỉ?”

Bây giờ mới phát hiện, Tô Ngọc Kiều chính là liều thuốc dành cho , cô chán ghét , tức giận, hiện tại cô trở nên như , thì...

Lục Kiêu diễn tả cảm giác như thế nào nhưng cảm thấy đối với Tô Ngọc Kiều hiện tại, dù tức giận đến cũng thể mất bình tĩnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/to-ngoc-kieu-ca-doi-nay-em-phai-o-trong-vong-tay-anh/chuong-92.html.]

“Em còn khó chịu ? Em cứ ngủ , xoa bóp cho.”

Lục Kiêu trìu mến thơm lên vai cô một cái ân cần .

"Ừm...”

Tô Ngọc Kiều nhắm mắt , cảm nhận độ mạnh nhẹ khi ấn, lâu cô liền ngủ .

Sáng sớm hôm , Tô Ngọc Kiều mở mắt trong tiếng gọi nhỏ của con trai. Tối hôm qua nhiều quá, đôi mắt cô đau nhức, một hồi lâu mới thể nheo mắt bật dậy .

Cố Diệp Phi

“Mẹ, còn ngủ ? Ba bảo con tới gọi dậy.”

Mặt Tiểu Bảo dí sát mặt cô, mà đôi mắt cô chịu mở . Sau khi đôi mắt Tô Ngọc Kiều hé mở, đột nhiên thấy mắt xuất hiện một khuôn mặt bánh bao tròn trịa ngũ quan chen lúc lẫn , phì một tiếng.

“Mẹ, tỉnh ?

Tiểu Bảo mới gọi một tiếng, cửa phòng khép hờ đẩy . Lục Kiêu mặc một chiếc áo cộc tay, quần đùi tới vén màn lên, Tô Ngọc Kiều ánh sáng từ cửa chiếu chói mắt cô. Một lát Tiểu Bảo cởi dép , leo lên mép giường hôn nhẹ má cô. Tô Ngọc Kiều đầu dần thích ứng với ánh sáng liền hỏi Lục Kiêu:

"Bây giờ mấy giờ ?”

Lục Kiêu lấy đồng hồ đeo tay gối cô, lạnh nhạt : “Chưa tới tám giờ, bữa sáng xong , mau dậy .” Sau đó ôm Tiểu Bảo ngoài, đóng kỹ cửa phòng, Tô Ngọc Kiều dậy hoạt động, ngoại trừ chút bủn rủn vô lực, những thứ khác bất kỳ khó chịu nào.

Coi như Lục Kiêu chút lương tâm.

Tô Ngọc Kiều đồ ngủ , tìm một chiếc áo sơ mi ngắn tay cổ lật mặc , phối với một chiếc váy vải bông sọc chéo màu lam, chân một đôi giày thể thao màu trắng, cả tươi tắn và năng động, khác gì lúc cô mới nghiệp đại học.

Đáng tiếc nhà chồng nơi tấm gương soi , Tô Ngọc Kiều tiếc nuối cầm chiếc gương to bằng bàn tay trái , một hồi xác nhận hôm nay trông thật chỉn chu mới bước ngoài.

Loading...