Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 107: Vốn từ vựng của hai người họ hơi nghèo nàn rồi đó.

Cập nhật lúc: 2025-04-29 14:52:28
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Thẩm Ưu vốn định hỏi Trịnh Cao Viễn có mệt không, nếu anh ấy cũng mệt thì cô sẽ thuận nước đẩy thuyền đề nghị nghỉ một lát rồi xuống núi, nhưng cô vừa quay đầu lại, thấy Trịnh Cao Viễn tinh thần phấn chấn như vậy, liền biết chắc chắn anh ấy không mệt.

 

Trịnh Cao Viễn quả thật không mệt, thậm chí trong quá trình leo núi, anh đã cố ý đi chậm lại để phối hợp với nhịp độ của Thẩm Ưu.

 

Nhưng leo một lúc, người bên cạnh dường như vẫn tụt lại một bước.

 

Anh khựng lại, vừa định quay đầu, trong đầu liền vang lên giọng nói chán nản của cô——

 

【Nếu bây giờ mình nói với anh Trịnh là không leo nổi nữa, có phải sẽ rất mất hứng không? Nhưng mình thật sự không cố được nữa, bảo mình leo lên đỉnh núi, chẳng khác nào bảo mình giao mạng ra cả.】

 

Hả? Thẩm Ưu mệt rồi sao?

 

Trịnh Cao Viễn lập tức quay đầu lại, nhìn rõ khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch lấm tấm mồ hôi lạnh của cô gái, trong lòng lập tức cảm thấy áy náy.

 

Anh vậy mà chỉ lo leo núi, hoàn toàn không chú ý đến việc Thẩm Ưu đã mệt đến vậy.

 

Thấy người phía trước đột nhiên dừng lại, Thẩm Ưu nghi hoặc ngẩng đầu: "Hả? Sao anh dừng lại vậy?"

 

"Tôi... tôi mệt rồi," Trịnh Cao Viễn không quen nói dối, có chút chột dạ sờ mũi, sau đó chỉ vào một cái chòi nhỏ không xa, nói: "Chúng ta đến đó ngồi nghỉ một lát đi, tiện thể ăn chút gì đó để hồi phục sức lực rồi xuống núi."

 

Thẩm Ưu trong lòng đang rối rắm không biết nên tìm cơ hội nào để nói với Trịnh Cao Viễn rằng mình muốn bỏ cuộc, không ngờ hạnh phúc lại đến bất ngờ như vậy, nụ cười không kìm nén được, trong nháy mắt xuất hiện nụ cười trên mặt cô: "Thật f? Không cần leo lên nữa sao?!"

 

"Ừ!"

 

Trịnh Cao Viễn gật đầu mạnh, thấy Thẩm Ưu cố gắng kiềm chế đôi mắt vẫn còn vương chút ý cười, nghe thấy tiếng vỗ tay hoan hô điên cuồng trong lòng Thẩm Ưu, anh không khỏi bật cười.

 

Trên đường đi đến chòi nghỉ, Trịnh Cao Viễn không nhịn được nói: "Thẩm Ưu, em thật tốt."

 

"Hả?"

 

Bất ngờ nhận được một chiếc thẻ người tốt, Thẩm Ưu hoàn toàn không kịp chuẩn bị tinh thần, ngơ ngác nhìn anh.

 

Đang yên đang lành, sao đột nhiên lại nói ra một câu như vậy chứ? Cô hình như cũng không làm gì cả mà?

 

Trịnh Cao Viễn suy nghĩ một lát, mở camera trước của điện thoại, đưa đến trước mặt Thẩm Ưu.

 

Thẩm Ưu nhìn khuôn mặt phóng to của mình trên màn hình điện thoại, nghi hoặc nhìn anh.

 

Cô do dự sờ sờ mặt, "Sao vậy, mặt em hình như cũng không bẩn mà..."

 

Trịnh Cao Viễn nhướng mày, thu điện thoại về, tự nhìn vào ống kính, bất lực nhún vai: "Xin lỗi, anh quên mất chức năng chụp ảnh của điện thoại anh hơi lạc hậu, là cái máy rẻ tiền mua mấy năm trước hết hai nghìn tệ, bộ lọc làm đẹp còn làm méo cả khuôn mặt, chẳng nhìn ra cái gì cả."

 

Quả thật, Thẩm Ưu nhìn thấy khuôn mặt mình trên màn hình điện thoại của anh trắng bệch, còn kèm thêm hiệu ứng làm mềm mờ ảo, giống như thêm tám trăm lớp bộ lọc, cô nhìn chằm chằm một hồi lâu, cũng không hiểu ý của Trịnh Cao Viễn là gì.

 

Thấy Thẩm Ưu vẫn còn tự nghi ngờ sờ mặt, Trịnh Cao Viễn cười nói: "Trên mặt em không dính gì đâu, thực ra anh muốn em nhìn xem sắc mặt hiện tại của mình nhợt nhạt thế nào, nhưng lại không mang theo gương, nên mới muốn để em nhìn qua camera điện thoại."

 

Vừa nói, anh dừng lại một chút, lấy khăn giấy ra từ trong túi, "Đây, lau mồ hôi đi, đều tại anh chỉ lo nhìn đường phía trước, không để ý thấy em..."

 

Nhìn vẻ mặt áy náy của anh, Thẩm Ưu bừng tỉnh, xua tay nói: "Chuyện nhỏ thôi mà, sao anh phải tự trách chứ? Không trách anh đâu, là do em bình thường ít vận động, thể chất kém hơn thôi."

 

Thẩm Ưu vốn muốn an ủi anh, không ngờ nghe thấy lời cô nói, Trịnh Cao Viễn càng áy náy hơn, anh cảm động nói: "Thẩm Ưu, em luôn nói anh tốt, thật ra người tốt thật sự là em đó, rõ ràng đã mệt như vậy rồi nhưng vẫn suy nghĩ cho tâm trạng của anh mà cố gắng tiếp tục leo núi."

 

“…”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-107-von-tu-vung-cua-hai-nguoi-ho-hoi-ngheo-nan-roi-do.html.]

Thấy Trịnh Cao Viễn sắp thao thao bất tuyệt không dừng được, Thẩm Ưu vội vàng giơ tay, làm động tác dừng lại, "Được rồi được rồi, hứa với em, chúng ta đừng tiếp tục đứng đây phát thẻ người tốt cho nhau nữa được không? Đừng cảm động quá, em hơi khát nước rồi."

 

Ngồi trong chòi nghỉ, nhìn Trịnh Cao Viễn như ảo thuật gia lấy hết món ngon này đến món ngon khác ra, ánh mắt Thẩm Ưu lập tức sáng lên, cả người tỉnh táo hơn hẳn.

 

"Wow! Anh mang nhiều đồ ăn ngon vậy à! Em thật là ngốc, lúc thu dọn đồ đạc hoàn toàn không nghĩ đến, ngoài nước ra thì chẳng mang gì cả!"

 

Thẩm Ưu có chút ảo não.

 

Trịnh Cao Viễn đưa thanh sô cô la cho cô, "Em không mang nhiều đồ là đúng đó, nếu không ba lô nặng quá sẽ tăng thêm gánh nặng cho em."

 

"Cảm ơn anh! Vậy em không khách sáo đâu nhé!"

 

Thẩm Ưu cũng không từ chối, hào phóng cảm ơn rồi ăn.

 

Thỉnh thoảng có gió nhẹ thổi qua, vô cùng thoải mái, nhìn ra xa đều là đủ loại cây xanh tươi tốt, cùng với những người giống họ đang đeo ba lô thở hổn hển leo lên.

 

Ý thức được họ không cần tiếp tục leo lên nữa, nước khoáng uống vào cũng trở nên ngọt ngào hơn, huống chi còn có nhiều trái cây, đồ ăn vặt như vậy, Thẩm Ưu chống cằm bằng một tay, cảm thấy vô cùng thư thái.

 

Đột nhiên nhớ ra điều gì đó, Thẩm Ưu do dự một lát, vẫn hỏi: "À đúng rồi, em có thể hỏi một chút được không, tại sao anh lại mời em cùng leo núi vậy?"

 

Có lẽ không ngờ Thẩm Ưu lại hỏi trực tiếp như vậy, đối diện với đôi mắt hạnh nhân của cô, não Trịnh Cao Viễn trống rỗng trong giây lát.

 

Nên nói thế nào đây?

 

Nói rằng anh vì nghe được tiếng lòng của cô, biết được nguyên nhân mình bao nhiêu năm nay vẫn là một diễn viên mờ nhạt nên rất cảm ơn cô, cảm ơn cô đã giúp anh nhận ra mình hóa ra là một kẻ ngốc bị người ta đẩy xuống hố còn không biết? Vì vậy xuất phát từ lòng biết ơn, hy vọng có thể trong lần ở riêng này chăm sóc tốt cho cô, lặng lẽ bày tỏ lòng biết ơn với cô sao?

 

Cho dù anh muốn nói, cái sức mạnh vô hình kia cũng sẽ không cho phép đúng không?

 

Điều này quả thật có chút làm khó Trịnh Cao Viễn, một người thật thà gần như không bao giờ nói dối.

 

Anh gãi đầu, nghĩ rằng chọn ưu điểm của đối phương ra khen vài câu chắc là không sai đâu nhỉ: "Bởi vì... bởi vì anh thấy em là một người rất tốt, rất lương thiện, nhiệt tình, hơn nữa còn rất xinh đẹp!"

 

Không ai là không thích nghe lời khen cả, Thẩm Ưu cũng không ngoại lệ.

 

"Cảm ơn anh nha! Anh cũng rất tốt, cũng rất đẹp trai!"

 

Mặc dù cô cảm thấy Trịnh Cao Viễn dường như có điều gì đó muốn nói nhưng lại thôi, ấp úng, nhưng vì anh đã khen cô xinh đẹp rồi, vậy thì cô miễn cưỡng giả vờ như không nhìn ra vậy!

 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy cảnh này, màn hình bình luận lập tức náo nhiệt——

 

【Cứu mạng! Hai người họ đáng yêu quá đi! Mọi người có ai hiểu được lòng tôi không hả?! Tuy trưởng thành rồi nhưng vẫn thích xem cái kiểu tình yêu trong sáng thuần khiết này!!】

 

【Ha ha ha ha ha ha, không phải tôi nói đâu, vốn từ vựng của hai người họ hơi nghèo nàn rồi đó, sao khen tới khen lui vẫn là câu em/anh rất tốt vậy, ngoài thẻ người tốt ra thì không nói được gì khác sao?】

 

【Kệ người ta! Đây là sự ăn ý đặc biệt giữa các cặp đôi đang yêu đó!】

 

【Má ơi, lần đầu tiên thấy minh tinh dùng điện thoại bình dân đó, không nhìn nhầm thì cái đó là cùng đời với cái tôi mua cho mẹ tôi mấy năm trước thì phải!】

 

【Anh ấy tốt thật đấy, tôi khóc c.h.ế.t mất! Người khác mờ nhạt có lẽ là bán thảm, anh ấy là thật sự mờ nhạt xuyên lòng đất luôn rồi!】

 

【Em bé hỏi tại sao lại mời cô ấy, Tiểu Trịnh rối rắm lâu như vậy là đang ngại ngùng đúng không? Nửa ngày mới nghẹn ra được một câu em rất tốt rất xinh đẹp, chắc chắn là ngại rồi! A a a a tôi quắn quéo rồi!】

 

 

 

Loading...