Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 109: Rất nhiều chuyện khó hiểu, soi gương là hiểu ngay!

Cập nhật lúc: 2025-04-29 15:29:31
Lượt xem: 22

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Kỷ Như Linh lập tức thay đổi, chỉ cảm thấy một luồng khí nóng xộc thẳng lên đỉnh đầu, trong cơn bốc đồng, cô ta muốn xông đến trước mặt Thẩm Ưu động tay, nhưng Trịnh Cao Viễn lại nhanh chóng đứng dậy ngăn cô ta lại.

 

Mặc cho cô ta giãy giụa thế nào cũng không có ý định buông lỏng, kiên nhẫn khuyên nhủ: "Tiểu Kỷ, cô đừng kích động, bình tĩnh đi, nóng nảy là hỏng việc đấy."

 

Thẩm Ưu giả vờ như bị cô ta dọa sợ, quan tâm hỏi: "Cô sao vậy? Sao lại hung dữ như vậy chứ? Có phải tôi nói câu nào không đúng làm tổn thương cô rồi không?"

 

【Nếu có câu nào làm tổn thương cô, xin hãy nói với tôi, tôi sẽ nói lại một lần nữa.】

 

Những người khác: “…” Em gái à, khuyên em hoạt động não ít thôi!

 

Thấy Trịnh Cao Viễn che chở cho Thẩm Ưu như vậy, Kỷ Như Linh liếc thấy camera xung quanh, dứt khoát không giãy giụa nữa, chỉ từ từ đỏ hoe mắt, trở về sofa ngồi xuống.

 

Bề ngoài thì dụi mắt khóc lóc với Dương Tư Thu và Vương Bốc Kiệt, thực chất là khóc cho khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp xem.

 

"Chị Tư Thu, anh Bốc Kiệt, mọi người đều thấy rồi chứ? Thẩm Ngôn kiêu căng như vậy, Thẩm Ưu cũng chẳng ưa tôi, hai chị em họ cấu kết nhau bắt nạt tôi!"

 

Vừa dứt lời, cửa biệt thự bị người từ bên ngoài đẩy vào, là Triệu Thanh Đồng và Vương Phi Phàm đã trở về, hai người mặt mày tươi cười, trông có vẻ tâm trạng rất tốt, không khó nhận ra buổi hẹn hò hôm nay của họ rất vui vẻ.

 

Hạ Sách Minh và Thẩm Ngôn đi ngay sau hai người, gần như là trước sau cùng bước vào cửa lớn.

 

Thẩm Ngôn tay xách túi đựng máy tính, vốn định đi thẳng đến cầu thang lên lầu về phòng cất máy tính, nhưng liếc thấy Thẩm Ưu cũng ở đó, ánh mắt hơi động, liền đi tới.

 

Thấy cô xuất hiện, sắc mặt Kỷ Như Linh hơi trắng bệch, theo bản năng giơ tay che đi nửa khuôn mặt còn in dấu tay, nhưng rất nhanh ý thức được mọi người đều ở đây, nghĩ rằng cô ta cũng không dám động tay, không khỏi ưỡn thẳng lưng, vừa lau nước mắt, vừa hùng hồn nói: "Thẩm Ngôn, cô về rồi. Vừa hay, chuyện cô bắt nạt tôi, mọi người đều biết rồi, bây giờ tôi yêu cầu cô công khai xin lỗi tôi!"

 

Thẩm Ngôn nhướng mày.

 

Xin lỗi cô ta? Đầu óc người này có vấn đề à?

 

Hạ Sách Minh sở dĩ tìm cớ ra ngoài, ở bên ngoài một lúc mới về chính là để tránh nhìn thấy cảnh tượng nảy lửa này, không ngờ đi theo Triệu Thanh Đồng và Vương Phi Phàm về lại vừa đúng lúc chạm mặt đại ca vừa giải quyết công việc trở về.

 

Triệu Thanh Đồng nhìn Thẩm Ngôn, lại nhìn vẻ mặt không chịu thôi của Kỷ Như Linh, không lên tiếng, chờ xem kịch hay.

 

"Tiểu Kỷ, lúc đó là em chủ động khiêu khích Thẩm Ngôn trước, cô ấy không có lý do gì phải xin lỗi em cả."

 

Hạ Sách Minh bất lực thở dài, cố gắng nói lý với cô ta.

 

Nhưng anh ta không lên tiếng thì thôi, vừa lên tiếng, đối với Kỷ Như Linh mà nói chẳng khác nào đổ thêm dầu vào lửa.

 

Kỷ Như Linh lập tức nhớ đến việc lúc đó Hạ Sách Minh không đứng về phía cô ta, cơn giận dữ với tốc độ mắt thường có thể thấy được leo lên khuôn mặt cô ta, giọng nói cũng vì thế mà mang theo tiếng khóc the thé: 

 

"Nhưng em mới là người bị hại! Người bị thương là em! Người động tay trước là cô ta! Anh, em mới là fan của anh, tại sao anh không đứng về phía em? Chỉ có em mới là người bị hại, tại sao mọi người không đứng về phía em? Chẳng lẽ còn muốn em xin lỗi Thẩm Ngôn sao?!"

 

Thẩm Ngôn nhàn nhạt nói: "Cũng được thôi, cô xin lỗi đi."

 

Ngoại trừ Trịnh Cao Viễn, những người có mặt đều đã từng chứng kiến giá trị vũ lực kinh người của Thẩm Ngôn, đương nhiên họ không muốn nhúng tay vào vũng nước đục này.

 

Vì một người không liên quan như Kỷ Như Linh mà gây rắc rối cho bản thân, tất cả đều ngầm hiểu mà giữ im lặng.

 

Trịnh Cao Viễn từ tiếng lòng của Thẩm Ưu biết được chuyện giữa hai người là Kỷ Như Linh kiếm chuyện trước, từ tận đáy lòng không đồng tình với hành vi không chịu thôi của Kỷ Như Linh, thấy Kỷ Như Linh không nghe lời khuyên, có chút cạn lời.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-109-rat-nhieu-chuyen-kho-hieu-soi-guong-la-hieu-ngay.html.]

"A a a a a!!"

 

Nhìn mọi người lạnh lùng đứng xem, lòng Kỷ Như Linh không ngừng chìm xuống, không hề báo trước ôm đầu hét lên: "Sao mọi người có thể như vậy chứ? Mọi người như vậy khác gì đang bắt nạt tôi không?!"

 

Nghe thấy tiếng tố cáo đầy tuyệt vọng của cô ta, Thẩm Ưu suýt chút nữa đã bật cười lạnh.

 

【Bắt nạt? Đúng là hiếm có, không ngờ lại có ngày nghe được từ này từ miệng một kẻ bắt nạt, tôi còn tưởng từ điển của kẻ bắt nạt căn bản không có từ này chứ.】

 

【Một câu lại một câu tự nhận mình là người yếu thế, thật tưởng rằng dựa vào vài giọt nước mắt cá sấu gào thét vài tiếng bán thảm là có thể giành được sự đồng cảm của người khác sao? Có phải rất khó hiểu không? Khó hiểu thì đúng rồi! Rất nhiều chuyện khó hiểu, soi gương là hiểu ngay!】

 

【Lúc cô ở trường bắt nạt người khác, những người bị cô bắt nạt chẳng lẽ không khóc sao? Chẳng lẽ không cầu cứu người khác sao? Nhưng có ích không? Có ai dám giúp họ không?】

 

Hạ Sách Minh nghe vậy thì nhíu mày, dùng ánh mắt kinh ngạc nhìn Kỷ Như Linh.

 

Anh ta vốn tưởng Kỷ Như Linh chỉ là một cô tiểu thư nhà giàu được nuông chiều quá mức, tính tình kiêu căng, không nghe lọt tai lời người khác thôi, không ngờ cô ta lại còn là một cô gái hư hỏng chuyên bắt nạt người khác.

 

Đúng là người không thể nhìn mặt mà bắt hình dong mà!

 

Nghe vậy, Thẩm Ngôn khẽ nheo mắt, cười lạnh nói: "Xem ra cô biết từ bắt nạt nhỉ, vậy lúc cô ở trường bắt nạt người khác, là lấy việc hành hạ người khác làm niềm vui sao? Nhìn thấy kẻ yếu bị cô bắt nạt mà không có sức phản kháng, cô cảm thấy rất hả hê đúng không?"

 

Thẩm Ưu kinh ngạc nhìn chị.

 

【Ơ? Chị còn điều tra cả Kỷ Như Linh sao? Tin tức nhanh nhạy thật đấy!】

 

Những người khác: “…”

 

Kỷ Như Linh không ngờ Thẩm Ngôn lại dám trực tiếp nói ra những chuyện nghe được từ Thẩm Ưu trước mặt nhiều người như vậy, cả người lập tức cứng đờ, há miệng nửa ngày cũng không nghĩ ra phải trả lời thế nào.

 

Trong lúc đầu óc hỗn loạn, cô ta không nhận ra phản ứng theo bản năng này của mình trong mắt khán giả đang xem trực tiếp chính là ngầm thừa nhận.

 

Con người luôn có thói quen đồng cảm với kẻ yếu, vì vậy cho dù Kỷ Như Linh không đóng giả là một "nạn nhân hoàn hảo" thì việc cô ta bị Thẩm Ngôn tát là sự thật, một bộ phận khán giả mềm lòng đã từng lên tiếng bênh vực cô ta, cho rằng Thẩm Ngôn và Thẩm Ưu làm hơi quá.

 

Đặc biệt là khi nhìn thấy Kỷ Như Linh khóc lóc tố cáo Thẩm Ngôn, những người khác lại thờ ơ, lạnh lùng đứng xem, có người rất nhanh đã đồng cảm với cô ta, liên tưởng đến những trải nghiệm bất lực tương tự mà bản thân từng phải đối mặt.

 

Nhưng sau khi biết Kỷ Như Linh hóa ra lại là một kẻ bắt nạt, hơn nữa còn là "kẻ bắt nạt học đường", thái độ của những người này lập tức xoay chuyển một trăm tám mươi độ.

 

Bốn chữ "bắt nạt học đường" gợi lại ký ức đau khổ của không ít người.

 

【Má ơi, tôi suýt chút nữa đã bị nước mắt cá sấu của Kỷ Như Linh lừa rồi!】

 

【Hóa ra cô ta là một chị đại học đường, thảo nào từ đầu tôi đã không thích cô ta rồi!】

 

【Trời ơi, kẻ bắt nạt không những không bị trừng phạt, ngược lại còn sống những ngày tốt đẹp như vậy, còn lên chương trình hẹn hò, nếu những người từng bị cô ta bắt nạt nhìn thấy, trong lòng sẽ khó chịu, suy sụp, đau khổ đến mức nào chứ?】

 

【Đừng nói nữa chị em ơi, tôi vừa nghĩ đến việc mình suýt chút nữa đã thương cảm cho cái loại người này, tôi ghê tởm không chịu nổi!!!】

 

【Chết tiệt, có thể để chị Ngôn cho cô ta một đạp không? Tôi muốn xông vào màn hình tát cô ta!】

 

【Những người từng bị bắt nạt học đường sẽ để lại bóng ma tâm lý cả đời không thể xóa nhòa, đừng hỏi tại sao tôi lại biết!】

 

 

Loading...