Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 67: Chú ý, cô gái này tên là Tiểu Mỹ

Cập nhật lúc: 2025-04-23 14:15:01
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ơ, chuyện đó mà cũng có thể nói toẹt ra luôn à?

 

Tề Mỹ hơi ngượng ngùng, theo bản năng liếc sang cầu cứu Tần Chi Ngộ đang ngồi bên cạnh.

 

Sắc mặt những người khác cũng hơi thay đổi, ánh mắt đồng loạt nhìn Thẩm Ưu, duy chỉ có Thẩm Ngôn vẫn giữ gương mặt điềm tĩnh.

 

Dưới ánh mắt chăm chú của mọi người, cô gái kia mới như chợt nhận ra điều gì đó, vội đưa tay che miệng, biểu cảm vừa áy náy lại vô tội, chớp chớp mắt nhìn Tề Mỹ, giọng nhẹ nhàng giả tạo:

 

“Xin lỗi nha, tôi không biết cái đó không được nói~”

 

Thế nhưng ngay giây tiếp theo, nội tâm của Thẩm Ưu lại vang lên trong đầu mọi người:

 

【Chú ý, cô gái này tên là Tiểu Mỹ. Cô ta là kiểu biết người ta có chủ rồi nhưng vẫn lao vào đòi làm dự bị, là vật cản số một khiến CP của tôi không thể phát đường kẹo!】

 

Mọi người: Hả??

 

Tuy vẫn còn hơi mù mờ, nhưng từ khóa “bé ba biết nhưng vẫn làm” khiến ai cũng bắt đầu lắp ghép lại thông tin.

 

Nhìn vẻ ngoài thì Thẩm Ưu như đang nhã nhặn xin lỗi, nhưng trong lòng thì lại gọi người ta là “tiểu tam”, khiến Tề Mỹ giận đến run người. Sự lúng túng ban đầu biến mất, chỉ còn lại sự phẫn nộ.

 

Nụ cười của cô ta vụt tắt, mặt trở nên vặn vẹo vì giận, cười khẩy:

 

“Ha! Tôi thấy là cô cố ý đấy! Cô tưởng tôi không biết cô là ai à? Thẩm Ưu, da mặt cô cũng dày thật đó! Bấy lâu nay ở nhà họ Thẩm, chiếm lấy vị trí thiên kim tiểu thư vốn không thuộc về mình, cô còn dám nói đó không phải ý cô sao? Giờ Thẩm Ngôn đã trở về nhà họ Thẩm rồi, cô còn không biết xấu hổ mà tiếp tục bám trụ ở đó à?!”

 

Sắc mặt Thẩm Ngôn chợt lạnh đi, lập tức đứng dậy chắn trước mặt Thẩm Ưu:

 

“Chuyện nhà họ Thẩm không cần người ngoài như cô xen vào!”

 

Khí thế mạnh mẽ từ Thẩm Ngôn khiến Tề Mỹ hoảng hốt, vô thức lùi lại mấy bước, gương mặt lộ rõ vẻ sửng sốt.

 

Thẩm Ưu khẽ liếc nhìn cô ta, hàng mi khẽ rung, giọng nhỏ nhẹ:

 

“Nhưng nhà họ Thẩm là nhà của tôi mà. Bố mẹ, anh chị đều mong tôi ở lại. Cô là người ngoài, sao lại cư xử gay gắt như vậy chứ?”

 

【Nhà cô sát biển à mà lo chuyện bao đồng dữ vậy? Làm như chính nghĩa lắm, cuối cùng chẳng phải là ghen tị thôi sao! Hừ! Tôi không phải là con thuyền làm từ cỏ đâu, đừng có tới đây mà giả nai với tôi!】

 

Khán giả trong livestream vốn đã khó chịu với kiểu khoe giàu trắng trợn của Tề Mỹ, giờ lại thấy cô ta trở mặt nhanh hơn lật sách, cộng thêm sự đáng thương của Thẩm Ưu càng làm tăng thêm sự phản cảm. Kết quả là làn sóng bình luận bắt đầu bùng nổ.

 

【Con nhỏ này bị gì vậy? Sủa hả trời?】

 

【Thẩm Ưu chỉ nói thật thôi mà, cổ làm gì sai đâu?】

 

【Xin lỗi vì từng nói Thẩm Ưu là chị đại, hóa ra chỉ là mấy trò cưng chiều nhau giữa chị em nhà người ta thôi! Chính Tề Mỹ mới đúng là kiểu chị đại lộng quyền!】

 

【Má ơi! Tề Mỹ hung dữ kiểu này là được Hội Bảo Vệ Động Vật đứng sau bảo kê hả? Đúng kiểu con nhà giàu bị chiều hư! Nhìn phát thấy ghét liền!】

 

【Ghét nhất thể loại không biết giữ khoảng cách như này, chuyện riêng người ta chưa gì đã bô bô khoe ra, còn đắc ý như thể mình đang làm điều cao cả lắm ấy!】

 

Thấy tình hình trong bình luận ngày càng căng, đạo diễn vội gọi Hạ Sách Minh ra dập lửa.

 

Nghe chỉ đạo từ tai nghe, Hạ Sách Minh khẽ mím môi, rồi đứng dậy bước đến giữa Thẩm Ngôn và Tề Mỹ, cười cười:

 

“Thôi nào, đang ghi hình mà, ngày đầu tiên đó, mọi người giữ hòa khí chút đi, đừng cãi nữa. Thế này đi, mỗi người nhường một bước.”

 

Thấy không ai phản đối, cậu quay sang nhìn Tề Mỹ, mỉm cười:

 

“Cô xin lỗi Thẩm Ưu trước nhé?”

 

Tề Mỹ nhíu mày, không phục:

 

“Dựa vào đâu mà tôi phải xin lỗi trước?!”

 

Nghe vậy, nụ cười của Hạ Sách Minh hơi nhạt xuống, ánh mắt mang theo chút lạnh lùng:

 

“Bởi vì cô là người vô lễ trước.”

 

Không hiểu sao, dù anh vẫn cười, nhưng Tề Mỹ lại thấy lạnh sống lưng.

 

Nhưng để cô nhận sai? Không đời nào.

 

Dựa vào cái gì mà nói cô vô lễ? Rõ ràng là Thẩm Ưu cố ý mỉa mai cô trước, vừa trà xanh trước mặt, vừa chửi rủa sau lưng, ai mới là người đáng bị mắng đây?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-67-chu-y-co-gai-nay-ten-la-tieu-my.html.]

 

Cô ta là thiên kim giả, ăn nhờ ở đậu nhà họ Thẩm bao năm, giờ biết sự thật thì nên rút lui, thậm chí còn nên trả lại hết những gì đã nhận mới đúng!

 

Còn Thẩm Ngôn nữa, đúng là đầu óc có vấn đề! Rõ ràng cô đang giúp chị ta, thế mà chị ta còn bảo vệ Thẩm Ưu?!

 

Nghĩ tới đây, Tề Mỹ đứng thẳng dậy, cao giọng phản bác:

 

“Tôi không xin lỗi!”

 

Hạ Sách Minh nhíu mày, định lên tiếng thì Tần Chi Ngộ lại lạnh lùng chen vào:

 

“Tề Mỹ, đang quay hình. Chỉ là xin lỗi thôi, đừng làm mất thời gian của mọi người.”

 

Giọng anh trầm thấp, có phần uy nghiêm, ánh mắt nhìn Tề Mỹ mang theo chút bất lực.

 

Thấy A Ngộ lên tiếng, Tề Mỹ vội thay đổi thái độ, gật đầu ngay:

 

“Được rồi, nếu A Ngộ đã lên tiếng giúp các người thì tôi đành miễn cưỡng hợp tác vậy.”

 

Thẩm Ưu vô thức liếc sang nhìn Chung Y Nhân, cô ấy cúi đầu, mi mắt cụp xuống, mái tóc dài che mất nửa khuôn mặt, không thể nhìn rõ cảm xúc.

 

Thẩm Ưu thu lại ánh nhìn, trong lòng thở dài một tiếng, lặng lẽ than:

 

【Trời ơi, đau lòng quá trời luôn! Rõ ràng là vợ chồng hợp pháp, thế mà lại phải giấu nhẹm trước tất cả mọi người, đến cả ngồi chung cũng không được, còn phải trơ mắt nhìn chồng mình thân thiết với con bánh bèo kế bên. Đúng là ngược c.h.ế.t tôi mà!】

 

Mọi người: Gì cơ?! Nghe nhầm à?!

 

Nếu đoán không sai, “con bánh bèo” mà Thẩm Ưu nhắc đến là “bé ba biết nhưng vẫn làm” Tề Mỹ, còn người đang thân thiết và ngồi cạnh cô ta thì…

 

Ánh mắt cả nhóm dần chuyển về phía Tần Chi Ngộ.

 

Không thể nào? Người kết hôn bí mật với Chung Y Nhân lại là Ảnh đế Tần sao?!

 

Bị ánh nhìn soi mói dồn về phía mình, Tần Chi Ngộ mặt không đổi sắc, cứ như không có chuyện gì xảy ra, còn ho nhẹ một tiếng nhắc nhở:

 

“Mau xin lỗi đi.”

 

Tề Mỹ bĩu môi, miễn cưỡng quay về phía Thẩm Ưu, lẩm bẩm thật nhanh:

 

“Xin lỗi.”

 

Thẩm Ngôn mặt lạnh tanh:

 

“Nhỏ quá, không nghe thấy.”

 

Chạm phải ánh mắt đen láy của cô, Tề Mỹ bỗng thấy chột dạ, bặm môi, rồi rống to hơn:

 

“Xin lỗi!”

 

“Đó, vậy mới đúng chứ!”

 

Hạ Sách Minh cười vỗ tay, hòa giải:

 

“Thôi nha, chuyện coi như xong rồi! Coi như nãy giờ chưa có gì xảy ra, mọi người quay lại chỗ đi~”

 

Tề Mỹ: Hả?

 

Gì cơ?

 

Cô không tin nổi, nhìn chằm chằm Hạ Sách Minh, lặp lại lời anh:

 

“Coi như xong rồi?”

 

Hạ Sách Minh gật đầu, giọng đương nhiên:

 

“Ừ, chứ cô còn muốn gì nữa?”

 

Tề Mỹ trố mắt, chỉ tay vào Thẩm Ưu, giọng the thé:

 

“Cô ta vẫn chưa xin lỗi tôi!”

 

 

Loading...