Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 82: Cô không vui thì trời mới nắng được!

Cập nhật lúc: 2025-04-26 05:59:50
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6fTjxREp2d

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghe vậy, Thẩm Ưu xoa cằm, làm mặt khó xử:

 

“Không có đâu, thật ra tôi đâu có rảnh rỗi gì, tôi cũng đang phân vân không biết để lại lời nhắn cho ai thôi. Cậu tưởng tôi đang chơi điện thoại à? Thực ra tôi chỉ đang cố tỏ ra bình tĩnh thôi.”

 

Thấy vẻ mặt cô chân thành, Hạ Sách Minh bỗng tin là thật, mắt sáng hẳn lên, cảm thấy họ đúng là cùng hội cùng thuyền, có thể ngồi lại bàn bạc hỗ trợ nhau một phen.

 

Nhưng lời còn chưa ra đến miệng, trong đầu anh đã vang lên tiếng lòng của Thẩm Ưu:

 

【Hahahahaha, giờ tôi thực sự nghi ngờ chị gái tôi nhận cậu làm đàn em là để đi cứu trợ đấy.】

 

Hạ Sách Minh: ?

 

Anh lại làm sai gì rồi? Sao cô ấy lại nghi ngờ IQ của anh nữa vậy?

 

Hạ Sách Minh đang mơ màng, thì lại nghe thấy Thẩm Ưu cười khúc khích trong đầu:

 

【Tổ chương trình chỉ phát cho mỗi người một cái bút ghi âm, rồi bảo rằng buổi tối là thời gian để hội họp và nghe lời nhắn. Nhưng có ai nói nhất định phải để lại đâu? Chỉ cần tôi không nói, họ cũng không ép, muốn để thì để, không thì thôi!】

 

【Đây không phải là bài tập cô giáo giao, mắc gì phải rối rắm dữ vậy?】

 

Ủa trời?! Cô nói đúng quá luôn đó!!

 

Anh ở trong giới lâu rồi, nên đã quen với cái kiểu ngầm hiểu rằng chỉ cần là yêu cầu từ chương trình thì bắt buộc phải hoàn thành, lại còn phải cố gắng tạo highlight trong phạm vi cho phép.

 

Nhưng thực chất chương trình này có bao giờ ép đâu?

 

Anh vốn không thật sự đến đây để yêu đương gì cả! Nghĩ nhiều chi cho mệt?

 

Giống như Thẩm Ưu nói, có gì muốn nói thì để lại lời nhắn, không có thì khỏi, thế thôi!

 

Không ai quy định để lại một lời nhắn đồng nghĩa với thích người ta cả!

 

“Sư phụ Thẩm, tôi ngộ ra rồi!”

 

Nghe giọng Hạ Sách Minh bỗng trở nên phấn khích, Thẩm Ưu bất ngờ quay đầu lại, thấy đôi mắt anh sáng rực như sao, cô ngơ ngác:

 

“...Hả?”

 

Gì thế? Đột nhiên gọi cô là sư phụ làm chi? Ngộ ra cái gì?

 

Hạ Sách Minh nghe thấy luồng suy nghĩ hỗn độn trong đầu cô từ mơ hồ chuyển sang bay xa tận mây xanh, cuối cùng nhìn anh đầy ngạc nhiên:

 

【Trời ơi trời ơi, chẳng lẽ cậu bạn này đột nhiên nhìn thấu hồng trần, định xuất gia đi tu hả?!】

 

Hạ Sách Minh: ... Cô nghĩ gì vậy trời?

 

Anh vừa định lên tiếng giải thích thì Thẩm Ưu đã nhận thấy anh tiến lại gần, mắt bỗng trợn to, luống cuống nhảy khỏi xích đu:

 

“Ờ… tôi mới nhớ ra còn chút việc, chị tôi kêu đi ăn đêm á, thôi không nói nữa nha, bai bai~”

 

Chưa dứt lời, bóng dáng cô đã chạy trốn thục mạng, vừa chạy vừa hét thầm trong đầu:

 

【Aaaaa cậu đi tu thì cứ đi tu đi, đừng lôi tôi vào!! Không lẽ tôi sắp thành kẻ tội đồ trong mắt fan cậu rồi hả?! Tôi còn trẻ, chưa muốn bị truy sát đâu huhuhu…】

 

Hạ Sách Minh: … Đủ rồi! Thật sự đủ rồi đấy!!

 

10 giờ tối, đến giờ nghe lời nhắn.

 

Tề Mỹ:

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-82-co-khong-vui-thi-troi-moi-nang-duoc.html.]

“Ai nghe trước?”

 

Khi hỏi câu đó, giọng cô hơi nâng cao, trong mắt ánh lên sự mong đợi, thậm chí còn có xu hướng đứng dậy trước, rõ ràng là nóng lòng muốn được nghe sớm.

 

Thấy vậy, Trình Tử Đường cố ép mình giữ bình tĩnh sau cả ngày bực bội, mỉm cười khẽ gật đầu, ra vẻ khích lệ:

 

“Hay là để cô nghe trước đi?”

 

“Không hay đâu~ như vậy chẳng phải tôi hơi thiếu khiêm tốn sao~”

 

Tuy nói thế, nhưng rõ ràng Tề Mỹ rất hưởng thụ cái vai diễn này, còn làm bộ ngại ngùng liếc về phía Tần Chi Ngộ nữa cơ.

 

Thẩm Ưu thấy mà rợn hết da gà, vội quay mặt đi, bĩu môi.

 

【Cười c.h.ế.t mất, cô tưởng cô khiêm tốn lắm à? Ai nghĩ vậy trời?】

 

“Pfft.”

 

Hạ Sách Minh không nhịn được bật cười thành tiếng.

 

Tiếng cười đó khiến sắc mặt Tề Mỹ vốn đã không dễ coi càng đen hơn. Cô hậm hực lườm anh một cái, rồi quay sang Thẩm Ưu, ánh mắt xoay vòng, lạnh lùng nói:

 

“Thẩm Ưu, tôi thấy cậu có vẻ rất muốn nghe đấy, hay là cậu nghe trước đi?”

 

Hừ, để xem Thẩm Ưu có dám làm người đi đầu không! Nếu từ chối thì càng hay, chứng tỏ cô chỉ biết nói xấu trong lòng mà không dám đối mặt!

 

Đối diện với ánh nhìn đầy toan tính ấy, Thẩm Ưu chớp mắt rồi… cười tươi như hoa:

 

“Được thôi~!”

 

Tề Mỹ: ?!

 

Cô sững người, trợn mắt nhìn Thẩm Ưu, vẻ mặt kiểu như không tin nổi tai mình, rõ ràng là chưa kịp phản ứng gì.

 

Ngay sau đó, tất cả mọi người bỗng nghe thấy tiếng lòng cực kỳ rộn ràng của Thẩm Ưu:

 

【HAHAHAHA, Tề Mỹ tưởng mình che giấu giỏi lắm chắc? Cô ta thân với Tần Chi Ngộ thế, sao không tranh thủ học chút diễn xuất nhỉ? Hay là năng lực có hạn, đến cả Ảnh đế cũng bó tay không dạy nổi? Ngoài người mù, ai không nhìn ra cô ta đang giở chiêu trò chứ?】

 

Mọi người lập tức nhớ đến cảnh Tần Chi Ngộ cũng từng thờ ơ trước diễn xuất giả nai của Tề Mỹ, nên giờ ai nấy đều liếc sang anh với ánh mắt đầy ý vị.

 

Ồ, đây là đang chê Ảnh đế Tần không có năng lực chỉ đạo diễn xuất à?

 

Tần Chi Ngộ hơi mím môi.

 

【Trình Tử Đường đã nhường cho cô lên nghe đầu tiên rồi, cô cứ nghe luôn thì có sao đâu? Tự nhiên phải thêm mấy màn diễn dư thừa, giờ thì hay rồi, diễn hỏng rồi, thấy chưa? Cô tưởng mình đi đến đâu cũng là công chúa được cưng nựng à? Xí!】

 

【Đúng là tự làm tự chịu! Không biết thế nào là thấy đủ thì nên dừng à! Giờ thấy quê chưa? Không ngờ tôi lại đồng ý dứt khoát như vậy đúng không? Hehe, cô nghĩ tôi không mắc mưu à? Tôi đây thích lấy gậy ông đập lưng ông đấy! Cô không vui thì trời mới nắng được!】

 

Nếu không vì hình tượng nhân vật không cho phép, chắc Thẩm Ưu đã cười ngửa cổ ba tràng rồi.

 

Hạ Sách Minh nhìn Tề Mỹ mặt đen như than mà không phản bác được gì, chỉ thấy cơn giận bị cướp cơm tối nay cuối cùng cũng dịu lại. Nếu hoàn cảnh cho phép, anh thực sự muốn đứng dậy vỗ tay cho Thẩm Ưu:

 

“Đỉnh thật! Sảng khoái! Em gái của lão đại đúng là trâu bò thật!”

 

Dưới ánh mắt như phun lửa của Tề Mỹ, Thẩm Ưu thản nhiên bước đến bàn đặt iPad, ngồi xuống, đeo tai nghe.

 

Khác với những người khác còn ôm hy vọng mơ hồ, Thẩm Ưu biết chắc mình sẽ không nghe thấy gì, nên chỉ làm bộ làm tịch, tay còn chưa rời tai nghe, chuẩn bị bấm nút phát, nghe vài giây rồi gỡ tai nghe xuống luôn.

 

 

 

Loading...