Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 84: Chỉ cần tôi không có đạo đức thì không ai có thể dùng đạo đức trói buộc tôi cả!

Cập nhật lúc: 2025-04-26 06:28:57
Lượt xem: 73

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tiếng lòng của Thẩm Ưu ngay lập tức tiêu hao hết chút kiên nhẫn cuối cùng còn sót lại trong Tần Chi Ngộ.

 

Trước kia, mỗi lần thấy vẻ mặt tủi thân của Tề Mỹ, anh sẽ mềm lòng. Nhưng lúc này, liếc thấy Chung Y Nhân đang ngồi cách đó không xa, làm bộ như không có chuyện gì, anh lại cảm thấy bực bội một cách kỳ lạ.

 

“Việc tôi để lại lời nhắn cho ai là chuyện của tôi.” Tần Chi Ngộ nhíu mày. Nhưng những lời gay gắt hơn khi vừa định thốt ra, thấy ánh mắt không thể tin nổi của Tề Mỹ, anh lại nghẹn lại, đổi giọng nói: “Đừng gây chuyện nữa, ngồi xuống đi.”

 

“Anh Ngộ, anh nói em gây chuyện sao?”

 

Tề Mỹ trông như thể bị tổn thương sâu sắc, nhìn anh không rời mắt:

 

“Anh Ngộ, anh thay đổi rồi. Rõ ràng hồi nhỏ anh từng nói, cả đời này sẽ xem em là người quan trọng nhất trong lòng. Nhưng bây giờ thì sao? Anh quên lời hứa đó, thấy em phiền phải không?”

 

Thẩm Ưu trong lòng gật đầu như giã tỏi:

 

【A đúng đúng đúng, đừng nói là Tần Chi Ngộ, thật ra bọn này ai cũng thấy cô phiền hết á. Nếu cô biết điều thì mau rút khỏi chương trình giùm cái đi!】

 

Hơ, rút khỏi á?

 

Không đời nào!

 

Tề Mỹ cười lạnh trong lòng, ánh mắt gắt gao dán vào Tần Chi Ngộ, nhẹ giọng nói:

 

“Anh Ngộ, chỉ cần anh nói anh thấy em phiền, thì từ nay về sau em sẽ không làm phiền anh nữa.”

 

Cô dừng lại một chút, lại nói tiếp:

 

“Chuyện hồi nhỏ không sao cả, anh cứ xem như chưa từng xảy ra đi. Em chưa bao giờ nghĩ sẽ dùng mấy cách đó để trói buộc anh.”

 

Bề ngoài nghe như Tề Mỹ đang rất độ lượng, đang an ủi Tần Chi Ngộ. Nhưng chỉ cần suy nghĩ một chút cũng nhận ra, đây là một chiêu trói buộc đạo đức cấp cao.

 

Mọi người tuy không biết “chuyện hồi nhỏ” cụ thể là gì, nhưng việc cô dám dùng từ “trói buộc” để nói về Tần Chi Ngộ, cho thấy đó hẳn là chuyện rất quan trọng với cả hai.

 

Sắc mặt Tần Chi Ngộ hơi thay đổi, bất đắc dĩ nói:

 

“Tề Mỹ, anh không thấy em phiền, và chuyện hồi nhỏ anh cũng chưa từng quên.”

 

Nghe vậy, Tề Mỹ cười tươi, tiến lên một bước, vòng tay ôm cổ Tần Chi Ngộ, giọng ngọt ngào như mật:

 

“Anh Ngộ, em biết ngay là anh không thay đổi mà! Là em hiểu lầm anh rồi!”

 

【Haizzz, xem ra yêu cầu của Tần Chi Ngộ đối với bản thân vẫn còn hơi cao. Nếu là tôi, tôi đã mặc kệ cô ta từ lâu rồi! Chỉ cần tôi không có đạo đức thì không ai có thể dùng đạo đức trói buộc tôi cả!】

 

Thấy Tề Mỹ vui vẻ lao vào lòng Tần Chi Ngộ, Thẩm Ưu liếc nhìn Chung Y Nhân không xa.

 

【Haizz, cứ ôm đi! Giờ Tần Chi Ngộ bị Tề Mỹ che mắt, làm mấy chuyện ngu ngốc trước mặt Chung Y Nhân thế kia, sau này tự đi trải gạch trên con đường theo đuổi vợ là vừa!】

 

Nghe vậy, Tần Chi Ngộ muốn đẩy Tề Mỹ đang ôm chặt lấy mình ra, nhưng cô ta làm như không biết gì, vẫn liên tục nhấn mạnh cảm xúc của bản thân.

 

Chung Y Nhân cúi đầu nhìn chằm chằm mũi giày mình. Nghe thấy tiếng lòng của Thẩm Ưu, trong lòng cô hơi rung động.

 

...Theo đuổi vợ?

 

Ý là, Tần Chi Ngộ theo đuổi cô ấy sao?

 

Chuyện đó sao có thể xảy ra chứ?

 

Chẳng lẽ Thẩm Ưu không biết, hôn ước giữa cô và Tần Chi Ngộ chỉ là cuộc hôn nhân hợp đồng, ngoài mặt vui vẻ con bên trong lạnh nhạt sao?

 

Tề Mỹ mới là người mà Tần Chi Ngộ đặt trong tim. Còn cô, chỉ là phương án tạm thời để đối phó với cha mẹ.

 

Chung Y Nhân thở dài trong lòng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-84-chi-can-toi-khong-co-dao-duc-thi-khong-ai-co-the-dung-dao-duc-troi-buoc-toi-ca.html.]

 

Rõ ràng cô đã biết trước mọi chuyện, cũng đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng. Nhưng cảm xúc khi thích một người đúng là mâu thuẫn đến khó tả. Dù có chuẩn bị trước bao nhiêu đi nữa, khi tận mắt thấy họ ôm ấp, thân thiết, tâm trạng vẫn bị tổn thương dữ dội hơn dự tính rất nhiều.

 

Người tiếp theo nghe lời nhắn là Vương Phi Phàm.

 

Trước khi đứng dậy, anh đặc biệt quay lại nhìn Thẩm Ngôn, trong mắt đầy mong đợi. Nhưng Thẩm Ngôn thậm chí không liếc anh lấy một cái. Ngược lại, Hạ Sách Minh bắt được ánh nhìn đó, im lặng mấp máy môi nói hai chữ:

 

“Hề Hề.” (tiểu hề => chú hề)

 

Vương Phi Phàm hiểu, sắc mặt đen thui lại.

 

Nhưng khi anh đeo tai nghe và ấn nút phát, trong lòng vẫn đầy hy vọng.

 

Sau vài giây tạp âm, quả nhiên anh nghe được tiếng nói.

 

Mắt Vương Phi Phàm sáng lên, nhưng chưa kịp nhếch môi cười thì đã nhanh chóng cụp xuống, tia sáng trong mắt cũng tắt ngấm.

 

“Hi, Tiểu Phi, cậu có đoán được tôi là ai không?”

 

— Không phải giọng mà anh muốn nghe.

 

“Tôi là Triệu Thanh Đồng, không biết cậu có ấn tượng gì với tôi không? Thật ra ấn tượng đầu tiên của tôi về cậu rất tốt, vì tôi vốn thích kiểu trai ‘em trai’ như cậu, ngoại hình của cậu khá hợp gu tôi. Trong số các khách mời nam hiện tại, thiện cảm của tôi dành cho cậu là cao nhất. Lúc biết quy tắc ăn tối là rút thăm chọn bạn ăn cùng, tôi đã rất vui vì nghĩ rằng có cơ hội ăn tối với cậu và tìm hiểu nhau thêm. Nhưng cuối cùng lại không rút trúng, thật tiếc quá. Đây là lời nhắn đầu tiên tôi để lại trong chương trình, và tôi chỉ muốn dành cho cậu. Hy vọng sau này có thể trò chuyện và tiếp xúc nhiều hơn.”

 

Sau một khoảng dừng ngắn, cô lại nói tiếp:

 

“Tôi có một câu hỏi muốn hỏi cậu. Nếu mười điểm là điểm tối đa, thì thiện cảm hiện tại của cậu dành cho tôi là bao nhiêu? Hy vọng cậu có thể trả lời cho tôi biết nhé.”

 

Nghe giọng Triệu Thanh Đồng, sự thất vọng trên mặt Vương Phi Phàm không thể che giấu. Khi nghe đến đoạn “cậu hợp gu tôi”, suýt chút nữa anh đã bật ra:

 

“Nhưng cô không phải gu của tôi.”

 

Nhưng lời vừa đến miệng, lý trí kịp thời kéo lại.

 

Không được, không thể quá tàn nhẫn. Giữ thể diện cho người khác cũng là giữ thể diện cho mình.

 

Dù sao cũng phải tìm được người làm “cặp đôi”. Nếu đến cuối, ai cũng có đôi có cặp, chỉ mình anh lẻ loi thì mất mặt lắm?

 

Đồ tự dâng đến tận miệng, không nhận thì uổng!

 

Nghĩ vậy, sắc mặt Vương Phi Phàm dịu lại, suy nghĩ một chút, anh quay sang nhìn Triệu Thanh Đồng đầy chờ mong, rồi nở nụ cười mà anh cho là quyến rũ:

 

“Bảy điểm.”

 

Đây là một con số không thấp, thậm chí có thể nói là tương đối cao.

 

Triệu Thanh Đồng lập tức vui mừng, trong ánh mắt và khóe môi đều tràn ngập nụ cười ngượng ngùng hạnh phúc.

 

Mọi người bắt đầu thì thầm bàn luận "bảy điểm" rốt cuộc có nghĩa là gì, trong khi Thẩm Ngôn lại tỏ vẻ chẳng liên quan gì đến mình, khiến Vương Phi Phàm có chút hụt hẫng.

 

Thẩm Ưu thì lại rõ ràng biết “bảy điểm” là để trả lời câu hỏi của Triệu Thanh Đồng: đánh giá thiện cảm hiện tại là bao nhiêu điểm.

 

【Sao đàn ông bẩm sinh lại giỏi nói dối vậy nhỉ?】

 

Thẩm Ưu lẩm bẩm trong lòng, không hề nhận ra mọi người xung quanh đều đang lặng lẽ dựng tai nghe.

 

Nói dối?

 

Tim Vương Phi Phàm đập lỡ một nhịp, linh cảm có chuyện chẳng lành.

 

【Rõ ràng là đến cái tên Triệu Thanh Đồng là ai, cậu ta còn phải dùng cách loại trừ mới đoán ra nổi. Một người mà đến mặt cũng không khớp với tên, lại nói có bảy điểm thiện cảm? Hahahaha, Triệu Thanh Đồng cũng quá cả tin rồi!】

 

 

Loading...