Toàn Hào Môn Đọc Tâm Ăn Dưa, Thiên Kim Giả Lại Bị Vạch Trần Rồi - Chương 89: Cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi!
Cập nhật lúc: 2025-04-26 12:30:16
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hoạt động chèo thuyền sử dụng loại thuyền nhỏ, mỗi chiếc chỉ chở được tối đa hai người. Trong lúc chia cặp, Thẩm Ngôn lập tức nói:
“Tôi sẽ đi chung thuyền với Thẩm Ưu.”
Thẩm Ưu còn chưa kịp phản ứng thì Tề Mỹ đã chủ động giơ tay:
“Vậy tôi đi chung thuyền với Chung Y Nhân nhé!”
Khán giả livestream: ???!
Có nghe nhầm không vậy? Mới lúc nãy suýt chút là cấu xé nhau, giờ lại đòi ngồi chung thuyền là sao?
Tần Chi Ngộ vô thức nhíu mày: “Tề Mỹ...”
Thế nhưng Tề Mỹ không để anh nói hết câu, quay sang nhìn anh chăm chú:
“Chi Ngộ à, em biết anh quan tâm em, nhưng đừng lo. Em chỉ thấy giữa em và cô Chung có chút hiểu lầm, muốn nhân cơ hội này nói chuyện riêng với cô ấy thôi.”
Trong mắt Tần Chi Ngộ thoáng hiện lên vẻ nghi ngờ.
Tề Mỹ mỉm cười nhìn Chung Y Nhân:
“Cô Chung, chắc cô sẽ không ngại ngồi chung thuyền với tôi chứ? Nhưng nếu cô sợ thì thôi, xem như tôi chưa nói gì…”
Hạ Sách Minh nhìn vẻ mặt dịu dàng hiếm thấy của Tề Mỹ mà cảm thấy không ổn, bèn tốt bụng đề nghị:
“Cô Chung, đừng để bị khích bác. Cô ngồi thuyền với tôi đi.”
Chung Y Nhân nhìn Tề Mỹ mấy lần không nói gì, sau đó quay sang Hạ Sách Minh cười cảm ơn:
“Cảm ơn anh, nhưng không sao, tôi có thể đi với cô ấy. Tôi cũng tò mò xem cô ấy muốn nói gì.”
Và thế là tổ hợp cuối cùng thành ra như sau:
Thẩm Ngôn – Thẩm Ưu
Chung Y Nhân – Tề Mỹ
Tần Chi Ngộ – Hạ Sách Minh
Vì không phải ai cũng có kỹ năng chèo thuyền, tổ chương trình đã chuẩn bị một người chèo phụ cho mỗi thuyền. Các khách mời chỉ cần ngồi thư giãn, ngắm cảnh, ăn uống, tán gẫu, nhẹ nhàng hơn nhảy bungee rất nhiều.
Thẩm Ngôn phát hiện ra từ lúc lên thuyền Thẩm Ưu có vẻ mất tập trung, ánh mắt thỉnh thoảng lại nhìn về phía thuyền của Tề Mỹ và Chung Y Nhân.
Cô cũng tò mò nhìn theo, sau đó chỉ tay về phía đó bảo người chèo:
“Phiền chú chèo gần lại cái thuyền kia chút nha.”
“Được!”
Trên thuyền của Chung Y Nhân và Tề Mỹ.
Chung Y Nhân không vòng vo, hỏi thẳng:
“Cô muốn nói gì với tôi?”
“Giữa tôi và cô thì có gì để nói chứ.” – Tề Mỹ nhìn cô với ánh mắt khinh thường – “Tôi gọi cô qua đây chỉ để cho cô thấy ai mới là người thật sự ở trong lòng Tần Chi Ngộ thôi. Hy vọng cô biết thân biết phận, chủ động rút lui khỏi cuộc chơi tay ba này.”
“Ồ?”
Nghe màn tuyên chiến trắng trợn ấy, Chung Y Nhân chỉ thấy buồn cười. Định công khai luôn à?
Đối mặt với sự khiêu khích ấy, cô điềm đạm đáp:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-hao-mon-doc-tam-an-dua-thien-kim-gia-lai-bi-vach-tran-roi/chuong-89-co-hoi-anh-hung-cuu-my-nhan-den-roi.html.]
“Không phải cô từng nói chỉ xem Tần Chi Ngộ là bạn sao? Mượn danh bạn bè để đuổi hết người bên cạnh anh ta, còn đặc biệt từ nước ngoài về chỉ để tham gia show hẹn hò. Tôi tưởng cô sẽ diễn cả đời luôn chứ.”
Giọng điềm nhiên ấy khiến Tề Mỹ nghe ra sự châm biếm bên trong.
Sắc mặt cô ta vặn vẹo trong thoáng chốc, rồi cười lạnh, đột nhiên giật micro trên người ném xuống hồ, hạ giọng:
“Đúng vậy, tôi thích anh ấy! Chung Y Nhân, hôm nay tôi muốn cho cô biết: dù chỉ với danh nghĩa bạn bè, tôi vẫn có thể chiếm vị trí trong lòng anh ấy nhiều hơn một người vợ hợp pháp như cô!”
Chung Y Nhân hơi nhướng mày, bất ngờ trước hành vi đó, định hỏi rõ ràng thì Tề Mỹ bất ngờ đứng phắt dậy, nắm lấy cổ áo cô, lôi cả hai xuống hồ!
Sự việc bất ngờ khiến tất cả mọi người sững sờ.
Sau khi rơi xuống nước, Tề Mỹ lập tức buông tay khỏi Chung Y Nhân, bắt đầu vùng vẫy như thể bị đuối nước, dần dần kéo giãn khoảng cách giữa hai người.
“Cứu tôi với! Cứu! Chi Ngộ! Em không biết bơi! Cứu em!”
Tần Chi Ngộ vừa quay đầu lại thì thấy chiếc thuyền của họ giờ chỉ còn người chèo, không còn khách mời nào.
Thấy nước b.ắ.n tung tóe từ chỗ Tề Mỹ, anh nhíu mày, không kịp nghĩ gì thêm, lập tức nhảy xuống hồ, bơi nhanh về phía đó.
Dù trời có nắng, nhưng nước hồ lạnh buốt khiến đầu óc anh tỉnh táo đôi chút.
...Thuyền đó chỉ có người chèo, Chung Y Nhân cũng ngã xuống nước? Cô ấy biết bơi không?
Suy nghĩ đó chỉ lóe lên chưa đến một giây đã bị tiếng la thất thanh của Tề Mỹ át đi.
Trong tình thế cấp bách, cứu người là quan trọng nhất. Tần Chi Ngộ không nghĩ ngợi nữa, bơi thẳng đến Tề Mỹ, kéo cô lên.
Nhưng khi vừa chạm vào, Tề Mỹ như bạch tuộc bám chặt lấy anh, khiến anh cảm thấy khó chịu, cau mày:
“Tề Mỹ, em như này khiến anh không bơi được.”
Vì vậy mà tốc độ bơi về bờ chậm lại rõ rệt.
“Hu hu hu, Chi Ngộ, em sợ quá! May mà có anh!”
Tề Mỹ vờ như không nghe lời anh, vẫn ôm chặt lấy không buông.
Tần Chi Ngộ vốn định cứu Tề Mỹ xong sẽ quay lại cứu Chung Y Nhân, nhưng giờ bị kẹt lại thế này, trong lòng vô cùng lo lắng, lại không thể giằng ra khi còn dưới nước, đành nghiến răng cố bơi nhanh vào bờ.
Cô ta bị điên rồi à?!
Khoảnh khắc bị kéo xuống nước, đầu óc Chung Y Nhân trống rỗng. Đến khi nghe tiếng kêu cứu của Tề Mỹ và cảm nhận làn nước lạnh ngắt, tanh mùi bùn bao trùm, cô mới run lên một cái, hoàn hồn lại.
Chung Y Nhân không biết bơi, nhưng cô cố giữ bình tĩnh, không giãy dụa hoảng loạn, tránh để mình chìm sâu hơn. Cô nín thở, không để bị sặc nước, kiên nhẫn chờ người đến cứu.
Bây giờ đang ghi hình, tổ chương trình chắc chắn đã thấy sự cố này và sẽ nhanh chóng cứu người, không sao đâu...
Lý trí thì nghĩ vậy, nhưng với một người không biết bơi lại chẳng có thiết bị cứu hộ, thì việc ngồi yên chờ cứu là một thử thách tâm lý cực lớn.
Cô mở to mắt nhìn thấy Tần Chi Ngộ lao về phía Tề Mỹ, thậm chí không hề quay đầu nhìn mình, lời kêu cứu nghẹn trong cổ họng, nói không thành tiếng.
Khoảnh khắc ấy, Chung Y Nhân bỗng hiểu rõ ý đồ của Tề Mỹ.
Cùng lúc đó, vừa thấy hai người ngã xuống nước, Thẩm Ưu lập tức hưng phấn, sẵn sàng hành động:
【Tuyệt! Không uổng công 18 năm học bơi, cơ hội anh hùng cứu mỹ nhân đến rồi!】
Cô chống một tay lên mạn thuyền, định nhảy xuống thì bị Thẩm Ngôn lạnh lùng ngăn lại:
“Ngồi yên trên thuyền. Chị đi cứu người.”
Tần Chi Ngộ cuối cùng cũng lôi được Tề Mỹ lên bờ, mệt đến mức gần như kiệt sức, đang định quay lại cứu người thì đã bị Tề Mỹ bất ngờ ôm chặt lấy eo.