Thấy    chia sẻ xong câu chuyện của , chỉ còn   bé Hạ Viễn bên cạnh  kể, Tiểu Ái thúc giục :
“Cơ hội hiếm  lắm,   kể chuyện của  ?”
Hạ Viễn  Tiểu Ái, miệng mấp máy:
“Tớ... tớ     thế nào. Tớ sợ nếu kể , sẽ   nghĩ giống  tớ. Nếu , thà   còn hơn.”
Tiểu Ái   với ánh mắt đầy thất vọng:
“Cậu   là    với cô gái đó ? Giờ   nhiều  ở đây,   cô  cũng đang xem livestream của đại sư Khương. Nếu   xin  cô , đây chính là cơ hội  nhất.”
“... tớ sợ...”
Hạ Viễn cúi đầu, nắm chặt tay.
“Sợ cái gì? Chúng  đều  bỏ trốn ,  còn  cơ hội kết nối với đại sư Khương. Giờ dù  quỷ   mặt cũng chẳng đáng sợ!”
Tiểu Ái  xong, lấy  điện thoại từ tay một cô bé.
“Đại sư Khương,    kể chuyện của ,  thể cho chúng cháu thêm vài phút nữa ?”
Khương Đường gật đầu:
“Tất nhiên . Chỉ cần các cháu  ,  sẽ lắng  hết đêm nay.”
Tiểu Ái vui mừng đưa điện thoại cho Hạ Viễn:
“Cậu là  lớn nhất trong nhóm chúng ,    gương cho  . Nhanh  với đại sư Khương và các cô chú,  chị trong livestream .”
“Người     ,   gì  sợ cả, hiểu ?”
Lời  của Tiểu Ái khiến Hạ Viễn ngẩng đầu lên. Cầm điện thoại, đối mặt với ánh mắt khích lệ của Khương Đường, nỗi sợ hãi trong lòng  cuối cùng cũng tan biến.
“Đại sư Khương, cháu... cháu tên là Hạ Viễn, năm nay 16 tuổi, là học sinh lớp 10.”
Khương Đường mỉm  dịu dàng với Hạ Viễn:
“Chào Hạ Viễn. Có chuyện gì cứ , chúng  luôn ở  lưng cháu,  ai dám  gì cháu .”
Hạ Viễn suýt  kìm  nước mắt. Giọng  nghẹn ngào:
“Cháu học  giỏi,   nỗ lực mới thi đậu  trường cấp 3 hiện tại.”
“Trước khi  cấp 3,  cháu còn khá bình thường. Bố cháu là tài xế xe tải, bận kiếm tiền, ít  thời gian quan tâm cháu, nên  việc đều do  cháu lo.”
“Gia đình cháu  giàu cũng  nghèo,  chỉ   cháu là con, nên  đây cháu cảm thấy khá hạnh phúc.”
“ từ khi cháu  cấp 3,  cháu dường như biến thành một  khác.”
“Bà  bắt đầu xem nhật ký của cháu, tự ý  phòng lục tủ, lục  thứ  thể lục.”
“Cháu   bà   tìm gì, nhưng hành động đó khiến cháu  còn chút  gian riêng tư nào.”
“Không tìm thấy thứ   trong phòng và nhật ký của cháu, bà  quy định cháu  về nhà trong vòng nửa tiếng  khi tan học,   ở ngoài.”
“Ngày lễ và cuối tuần, cháu    chơi,  ở nhà  việc nhà cùng bà .”
“Mỗi khi  ai gọi điện rủ  chơi, bà   cho, còn liên tục hỏi  gọi là nam  nữ.”
“Cháu bất lực với , nên mỗi khi  điện thoại, cháu đều bật loa ngoài để tránh bà  hỏi dồn.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-mang-rung-minh-nu-dai-su-livestream-boc-me-thien-ac/chuong-385-nguoi-me-dien-cuong-danh-ban-hoc-cua-toi.html.]
“Ban đầu, cháu nghĩ  sợ cháu ở môi trường mới sẽ kết bạn , nhưng  đó, cháu nhận    sai.”
Hạ Viễn dừng , khó  tiếp.
“Vào ngày Giáng sinh, khi chúng cháu  nghỉ đông, cháu  xin phép   lâu mới   dự một buổi tiệc nhỏ với bạn bè  giờ học. Lúc đó, cháu vui lắm.”
“Các bạn trong lớp đều  với cháu, dù cháu ít chơi cùng vì , nhưng   vẫn đối xử tử tế. Cháu   ơn.”
“Nên hôm đó   chơi cùng  , cháu vui đến phát điên.”
“Tan học, cháu còn gọi điện báo cho  địa điểm tiệc, mấy giờ kết thúc, mấy giờ về nhà.”
“Không ngờ chính vì  những điều đó, buổi tiệc của chúng cháu tan vỡ,   đều tránh mặt cháu.”
Vân Vũ
Đến đây, hình ảnh một   kiểm soát quá mức  hiện lên trong lòng  . Tại  buổi tiệc  tan vỡ? Tại    tránh mặt Hạ Viễn? Chắc chắn là do     gì đó!
Hạ Viễn hít một  thật sâu:
“Vì là mùa đông, chúng cháu chỉ hẹn ăn tối cùng , tặng táo xong là về.”
“Chúng cháu đến một quán lẩu   thích, mỗi  gọi một phần.”
“Vì đông , chủ quán xếp bàn lớn,    quây quần, ai cũng vui.”
“Đang ăn dở,  cháu đột nhiên xông !”
Giọng Hạ Viễn cao hẳn lên, gương mặt biến dạng.
“Đại sư Khương   cháu  gì ?”
Không đợi Khương Đường trả lời, Hạ Viễn gào lên:
“Khi   còn  kịp phản ứng, bà  chạy đến chỗ cháu, lôi cô bạn  cạnh  dậy và tát thẳng  mặt.”
“Vừa đánh, bà   chửi bạn     hổ, dám dụ dỗ cháu,  sát thế.”
“Bạn  là lớp phó học tập,  tát  mặt, bưng mặt .”
“Cháu cũng . Cháu phát điên vì hành động của . Cháu kéo bà  xin  bạn, nhưng bà  mắng cháu  bạn dụ dỗ mà   về phía .”
“Các bạn khác bảo vệ lớp phó. Cháu van xin  đừng gây chuyện, xin bà  xin , nhưng bà   chịu.”
“Bà  mắng tất cả bạn cháu là ,  hại cháu,   cháu học hành tử tế.”
“Lúc đó, cháu   thể thuyết phục . Bất lực, cháu quỳ xuống, tự tát  mặt  để xin   .”
“Cũng vì ,  cháu mới kéo cháu về.”
“Về nhà, cháu   gì,  phòng khóa cửa.”
“Hóa  bà  lục nhật ký và phòng cháu vì nghi ngờ cháu   yêu, đang yêu đương.”
“Bà  tìm đến chỗ tiệc, thấy cháu  cạnh một bạn nữ, liền nghĩ bạn  hoặc là  cháu thích, hoặc thích cháu, nên mới xông  đánh bạn.”
“Hôm , cháu lấy tiền tiết kiệm  mua quà, định tặng bạn bè để xin .”
“...”
Hạ Viễn  Khương Đường với vẻ mặt đắng cay.