Giọng  ôn hòa của Giang Đường khiến các nữ quỷ nghẹn ngào.
"Đại sư, ngài định dùng công đức của  để đưa chúng   đầu thai ?"
"Chúng   thể đầu thai   cũng  , đại sư đừng tiêu hao công đức vì chúng  nữa."
Vân Vũ
"Được về nhà thăm  , chúng   mãn nguyện ."
"Đại sư cho chúng  bảy ngày, chúng  thực sự  ơn lắm , dù bảy ngày    tan biến, chúng  cũng  hối hận."
Đây đều là những lời chân thành từ đáy lòng họ.
Vốn tưởng Giang Đường chỉ cho họ về thăm gia đình,  ngờ  cho họ tận bảy ngày.
Bảy ngày, thực sự  quá đủ .
Được Giang Đường cứu thoát,  thể tàn tạ cũng  phục hồi, nếu còn giúp họ đầu thai nữa, họ thực sự  đành lòng.
Đó đều là tu vi Giang Đường khổ luyện bao năm,  đáng vì họ mà tiêu hao hết.
Giang Đường  buồn   cảm động, đây chính là lý do cô  giúp đỡ những   - họ  bao giờ coi sự  của  khác là điều hiển nhiên.
"Thôi  ,   thật với các ngươi nhé,    chuyện   lợi . Giúp các ngươi đầu thai,  còn  thể thu  nhiều công đức hơn để tu luyện."
"Vậy giờ các ngươi yên tâm ?"
Đám nữ quỷ ngơ ngác hai giây.
Vị... vị đại sư  thật thà quá...
  xong câu , họ thực sự  lo nữa.
Nếu giúp họ đầu thai  thể giúp đại sư  thêm công đức, thì còn gì  ?
Bảy ngày , nhất định   về!
Không về là chó!
"Tốt  ,  chúng  về nhà  đây Đại sư Giang, ngài yên tâm, bảy ngày  chúng  đều sẽ  ."
Giang Đường  vẫy tay: "Đi , yên tâm đoàn tụ với gia đình, sẽ  ảnh hưởng đến họ ."
Nghe ,   càng vui mừng.
"." Giang Đường chuyển giọng, ai nấy đều nín thở  cô.
"Nếu về nhà thấy điều   thấy, dọa cho  sợ một chút là , hoặc tự  chơi bảy ngày, hoặc   đây trò chuyện với  cũng , đừng  chuyện bất lợi cho ."
Giang Đường ân cần dặn dò.
Các nữ quỷ đều ghi nhớ lời , cũng  chuẩn  tâm lý khi về nhà.
"Chúng  hiểu  Đại sư Giang,  chúng   đây, bảy ngày  gặp ."
"Ừ,  ."
Tiễn các nữ quỷ , Giang Đường mở  livestream, hôm nay còn ba quẻ  bói,  thể thất hứa.
Còn những nữ quỷ  khi trở về nhà .
Những cô gái  lập gia đình, cha  thấy họ trở về đều vui mừng đến ngất xỉu.
Dù thấy con gái khác thường, những bậc cha   đều hiểu giờ con  là   ma.
 dù là ma, đó vẫn là đứa con họ ngày đêm mong nhớ.
Về  là  , về  là  .
Biết chỉ  ở  bảy ngày, họ đành giấu nỗi đắng cay và đau khổ trong lòng.
Những cô  lập gia đình, ngoài cha  ruột còn chờ đợi, chồng họ  quên sự tồn tại của họ từ lâu.
Có   bên cạnh, ai còn chờ vợ mất tích mấy năm?
Đáng  là,    đầy ba tháng  khi họ mất tích    mới.
Con cái họ, đứa lớn còn nhớ chút hình bóng .
Đứa nhỏ  nhớ chuyện,  quên hẳn sự tồn tại của họ.
Viên Ngọc - nữ quỷ từng khẩn khoản xin Giang Đường cho  báo thù,   gặp con gái - khi  bắt cóc, con gái cô  đầy hai tuổi, là công chúa nhỏ  cả nhà cưng chiều.
!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-mang-rung-minh-nu-dai-su-livestream-boc-me-thien-ac/chuong-85-co-con-gai-banh-troi-cho-me-trong-kho-dau.html.]
Khi trở về nhà, cô thấy gì?!
Đứa con gái bé bỏng ngày đêm cô nhớ thương,  ngủ trong phòng chứa đồ,  hình nhỏ bé co quắp,     tấm chăn nào.
Dù là tháng tư, trời vẫn còn lạnh, nhất là ban đêm,  lớn ngủ còn  đắp chăn, huống chi một bé gái mới bảy tuổi.
Viên Ngọc đến phòng ngủ cũ của  và chồng, giờ đây.
Trong đó ngoài chồng cô Từ Phong, còn  một  phụ nữ lạ mặt và một đứa trẻ bốn năm tuổi.
Cô  Từ Phong  đợi  nhiều năm, nhưng khi chứng kiến cảnh tượng , đôi mắt cô vẫn nhói đau.
Nén nỗi đau trong lòng, cô   chỗ con gái Bánh Trôi - biệt danh của con gái cô vì bé trắng tròn như bánh trôi nước.
Đứa con gái cô nuôi đến hai tuổi vốn trắng trẻo bụ bẫm.
 giờ đây, Bánh Trôi gầy gò, thấp bé,  còn chút bóng dáng ngày xưa.
Viên Ngọc cầm tấm chăn  lấy, nhẹ nhàng đắp lên  con gái.
"Mẹ."
Vừa đắp chăn cho con, tiếng gọi thỏ thẻ khiến nước mắt Viên Ngọc  kìm .
Nhìn con gái duỗi  ngủ say, Viên Ngọc khẽ đáp:
"Ừ,  đây."
Giọng  nhẹ, sợ đánh thức  con sợ.
Viên Ngọc  ở góc giường nhỏ, say sưa ngắm khuôn mặt nhọn hoắt của con.
Hôm nay Bánh Trôi  việc vất vả cả ngày, dù đêm lạnh nhưng vì quá mệt, bé vẫn ngủ   ngay.
Bé vốn  tấm chăn nhỏ, nhưng  em trai cố tình tè ướt.
Vết ướt quá lớn, bé  thể đắp ngủ, đành phơi lên mong mau khô.
Bé  xin bố tấm chăn khác, nhưng  kế  cho, đành mặc nguyên quần áo ngủ.
Dù vẫn  lạnh, nhưng  đến nỗi c.h.ế.t cóng là .
   chăn đắp, ngủ thật  thoải mái và an .
Đang ngủ, Bánh Trôi chợt cảm thấy  ấm áp, trong cơn buồn ngủ mơ màng, bé như thấy bóng dáng  trong ký ức.
Người   yêu thương bé, dường như đang đắp chăn cho bé.
Bé , đó là  ruột,   yêu thương bé.
 bố   bỏ  theo  khác, dù  tin lời bố, nhưng chờ mãi  thấy  về, bé cũng hoang mang.
Nhìn kìa, ngay cả  trong mơ cũng thương bé, đắp chăn cho bé.
Vậy  ngoài đời, thấy bé như thế , chắc cũng sẽ đau lòng lắm nhỉ?
Bánh Trôi mơ một giấc mơ , mơ thấy  về đắp chăn cho .
"Ò ó o..."
Tiếng gà gáy vang lên, Viên Ngọc vội ẩn  lơ lửng  .
Bánh Trôi dụi mắt  dậy.
"Hả?"
Nắm lấy tấm chăn  , bé vội  quanh căn phòng bừa bộn.
Cái chăn!
Có  đắp chăn cho bé ban đêm!
Vậy đêm qua   là mơ, những gì bé thấy là thật?
Bánh Trôi cắn chặt môi, ôm tấm chăn gọi khẽ:
"Mẹ...  ơi?"
Im lặng, căn phòng im phăng phắc, chỉ  tiếng tim đập thình thịch của bé.
Đợi hai phút, cái đầu nhỏ của Bánh Trôi dần cúi xuống.
Những giọt nước mắt như hạt ngọc rơi  mu bàn tay, cũng rơi  trái tim Viên Ngọc.