Viên Ngọc    quan tâm đến sự hỗn loạn nơi . Sau khi chứng kiến cảnh Từ Phong và Diêu Lan hãm hại lẫn  trong giây phút cuối - một c.h.ế.t một trọng thương - cô liền bế Bánh Trôi rời .
Cơ hội sống   trao, chính lòng tham của họ  đẩy họ  kết cục .
Thành thật mà , Viên Ngọc cảm thấy  hài lòng.
Giang Đường từng dặn   g.i.ế.c , cô luôn ghi nhớ. Dù vô    kết liễu Từ Phong và Diêu Lan, cô đều kìm nén .
Chỉ để cho họ một bài học nhớ đời, cô mới bày trò "hai phút chạy trốn" .
Nếu họ hợp lực chạy, chắc chắn sẽ sống sót.
Chỉ mất nhà nhưng giữ  mạng.
Ai ngờ họ  hãm hại , thật là trớ trêu.
Giờ cô  báo thù xong, chỉ cần đưa Bánh Trôi về nhà ngoại, nhờ bố  đẻ chăm sóc cháu.
Viên Ngọc  việc gửi gắm Bánh Trôi sẽ mang đến nhiều phiền phức cho họ, nhưng cô  còn cách nào khác.
Cô sắp   đầu thai,  thể nuôi Bánh Trôi khôn lớn. Chỉ khi gửi gắm cho bố  ruột, cô mới yên tâm.
Chỉ   em trai cô  đồng ý . Nếu em cô  lập gia đình,   bố  nuôi Bánh Trôi, cô sẽ  nghĩ cách khác.
Trên đường về nhà ngoại, Viên Ngọc luôn thẫn thờ, suy nghĩ miên man.
Bánh Trôi    tâm sự, ngoan ngoãn  im trong vòng tay ,  hề kêu ca.
"Bánh Trôi, ..."
Viên Ngọc dừng  ở nơi vắng vẻ,   chuyện với con .
 cô   mở lời thế nào. Làm   với con rằng    , mà là ma?
"Mẹ biến thành thiên thần  ? Mẹ xin phép về thăm con, vài ngày nữa sẽ về trời?"
Viên Ngọc sững ,  con với ánh mắt  ngạc nhiên  xót xa.
"Bánh Trôi  còn nhỏ nữa,   cần nghĩ cách  dối . Con  hết ."
"Mẹ ơi,   đau ?"
Bánh Trôi đặt bàn tay nhỏ lên n.g.ự.c Viên Ngọc - nơi trái tim từng đập.
Câu hỏi giản đơn khiến Viên Ngọc bật .
"Mẹ  đau. Có một cô  giỏi  giúp ,   đau chút nào."
Bánh Trôi cố nén nước mắt thở phào: "Không đau là  . Cô  là ai? Mẹ  thể  cho con  ? Lớn lên con  báo đáp cô ."
Viên Ngọc ôm chặt con: "Mẹ sẽ dẫn con gặp cô  . Cô   , Bánh Trôi chắc chắn sẽ thích."
Bánh Trôi vui vẻ: "Mẹ yên tâm,  thích gì con cũng thích."
"Mẹ ơi,    ở  mấy ngày?" Bánh Trôi khẽ hỏi điều quan tâm nhất.
Viên Ngọc ngập ngừng: "Mẹ còn ở với con sáu ngày nữa. Sau đó    đầu thai."
"Đầu thai? Có  như con ngày xưa,  trời chọn  ?"
"Mẹ chính là con chọn đấy. Nhìn thấy  là con thích liền, nên từ  trời chui  bụng ."
Viên Ngọc nghẹn ngào: "Con... con còn nhớ chuyện đó?"
Bánh Trôi tự hào: "Tất nhiên ! Ngày xưa   hỏi con   đến bụng , con   thế mà."
Viên Ngọc cũng nhớ. Hồi đó thấy các bà  khác khoe con  kể chuyện chọn , cô tò mò hỏi Bánh Trôi nhiều .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-mang-rung-minh-nu-dai-su-livestream-boc-me-thien-ac/chuong-89-nhat-dinh-phai-chon-mot-nguoi-me-tot-nhat.html.]
Lúc một tuổi, Bánh Trôi   trả lời.  gần hai tuổi, mỗi  hỏi, cô bé đều   chọn  từ  trời.
Không ngờ Bánh Trôi vẫn nhớ.
Viên Ngọc  con gái ngoan ngoãn, mỉm : "Bánh Trôi đoán đúng . Mẹ cũng sẽ như con,  trời chọn . Lúc đó  sẽ trở thành em bé nhỏ hơn con."
Bánh Trôi vỗ tay vui sướng: "Tuyệt quá! Mẹ sẽ thành em bé."
"Mẹ ơi, con  nhé, khi chọn    chọn kỹ,  chọn    nhất đấy!"
"Giống như con chọn  , nhất định  chọn   nhất."
"Bánh Trôi, con  trách  bỏ con sớm,  thể ở bên con lớn lên ?"
Bánh Trôi lắc đầu: "Sao con trách  ? Mẹ rời xa con   do  . Con   đứa ngốc,   yêu con nhất,  đời nào tự ý bỏ con."
Vì thế, khi   kể Từ Phong bán , hại c.h.ế.t , Bánh Trôi chỉ căm hận Từ Phong, với  chỉ  xót thương.
Mẹ cô,  khi thành thiên thần,  chịu quá nhiều đau đớn. Nghĩ đến cô bé  thấy đau lòng.
Bị Từ Phong và Diêu Lan đánh, xây xát chút  đau. Mẹ  moi tim, lấy nội tạng, sẽ đau đớn thế nào?
Bánh Trôi  tưởng tượng nổi, nhưng  đó hẳn là nỗi đau khủng khiếp nhất.
Vì , cô bé  thể để  lo lắng thêm. Cô bé   thanh thản lên trời, chọn một   ,  em bé hạnh phúc.
Viên Ngọc vô cùng xúc động. Cô  ngờ  nhiều năm xa cách, đứa con hai tuổi ngày  vẫn nhớ  đến tận bây giờ.
Càng  ngờ Bánh Trôi  hiểu chuyện đến thế,   những lời an ủi khiến lòng cô ấm áp.
"Bánh Trôi,  dẫn con  gặp ông bà ngoại và  nhé?"
"Dạ!" Bánh Trôi    gửi  cho ông bà. Chỉ cần ông bà nhận nuôi, cô bé sẽ  ngoan.
Viên Ngọc bế Bánh Trôi vượt ba tỉnh mới về đến nhà ngoại.
Vân Vũ
Cuộc hôn nhân viễn xứ , cô  thua trắng tay, kể cả mạng sống.
Về đến nơi, trời  tối. Viên Ngọc bế Bánh Trôi  phòng  ngày xưa.
Chỉ một cái , nước mắt cô  rơi.
Căn phòng sạch bong  một hạt bụi, đồ đạc y nguyên như cũ, bộ chăn ga cô thích nhất... tất cả đều giống hệt  cuối cô về.
Viên Ngọc bế Bánh Trôi xuống tầng hai,  ở chân cầu tháng  qua cửa sổ  phòng khách.
Bố  cô  bạc trắng mái đầu,  còn một sợi xanh.
Em trai cô - Viên Thao, kém cô ba tuổi,  đầy hai mươi tám, giờ trông như đàn ông ba bốn mươi.
Họ  cạnh , im lặng xem tivi, nhưng ánh mắt đều  tập trung  màn hình.
Họ  về những hướng khác   tủ tivi - nơi đặt những bức ảnh của cô qua các thời kỳ. Họ đang  ảnh cô!
Chứng kiến cảnh , Viên Ngọc  kìm  nữa, ôm Bánh Trôi xông .
"Bố ! Thao! Con về ! Con đem Bánh Trôi về thăm  !"
"Bố già ơi, hình như   tiếng con gái?"
" cũng  thấy. Già ,  ảo giác thì cũng ảo thanh. Giá mà thật là Tiểu Ngọc về..."
Viên phụ và Viên mẫu tưởng   nhầm,  vài câu   dán mắt  ảnh con gái.
Chỉ  Viên Thao - em trai Viên Ngọc - đờ đẫn  bóng  ôm một bé gái đột nhiên xuất hiện  mắt.
Anh ... đang mơ chăng?