Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 10

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:18:50
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

10. Như vậy cũng được sao?

 

Phượng Khê đem khăn lau sạch vết m.á.u trên mặt, sau đó chậm rãi bước ra khỏi nhà.

 

Mới mở cổng viện, đã thấy một thiếu niên tuấn tú đứng đó.

 

Y phục trắng tinh, không chút nếp nhăn, tóc cột cao bằng dây thúy sắc, đôi mắt phượng sắc lạnh nhìn Phượng Khê.

 

Thiếu niên đánh giá Phượng Khê mấy lần, ngoài phẫn nộ còn lộ ra vài phần khinh bỉ:

 

“Ngươi chính là Phượng Khê cái tiểu phế vật ấy à? Ngươi có biết sư phụ vì ngươi mà phải mạo hiểm vào Cực Hàn Băng Nguyên để săn g.i.ế.c yêu thú băng hệ không? Nếu có chuyện gì xảy ra với sư phụ, ta sẽ không tha cho ngươi đâu!”

 

Phượng Khê sửng sốt, không trách được Tiêu Bách Đạo bảo để ông nghĩ cách, thì ra là muốn mạo hiểm đi săn yêu thú băng hệ.

 

Cực Hàn Băng Nguyên không chỉ khí hậu lạnh giá, mà còn đầy nguy hiểm, dù là tu sĩ Hóa Thần cũng phải đối mặt với nguy cơ tính mạng.

 

Phượng Khê ngây người một lúc, thiếu niên tiếp tục nói:

 

“Nghe nói ba môn phái khác đều có tiểu sư muội vừa đẹp vừa tài giỏi, đặc biệt là Thẩm Chỉ Lan của Hỗn Nguyên Tông, nàng ấy đúng là cực phẩm Thủy Linh Căn. Không hiểu sao sư phụ lại thu một người như ngươi, vừa xấu lại vô dụng! Nếu ngươi đi rồi thì thôi, đừng có lãng phí thời gian ở Tàng Thư Các nữa. Về sau đừng làm chuyện xấu gì, nếu không, ta sẽ không tha cho ngươi!”

 

Nói xong, thiếu niên không đợi Phượng Khê phản ứng, quay người bỏ đi.

 

Đi được vài bước, hắn lại quay lại, ném cho Phượng Khê một quả tử ngọc xanh mướt:

 

“Tiểu phế vật, quà gặp mặt cho ngươi!”

 

Phượng Khê cười ngọt ngào: “Cảm ơn Ngũ sư huynh.”

 

Thiếu niên hừ lạnh: “Đừng gọi ta sư huynh, ta không nhận cái tiểu phế vật như ngươi!”

 

“À, còn nữa, Thiên Lí Bí Cảnh sẽ mở ra trong một tháng nữa, các đại tông môn đều sẽ đến, ta cảnh cáo ngươi, ngoan ngoãn ở lại tông môn, đừng làm mọi người mất mặt!”

 

Nói xong, hắn lại đi thẳng.

 

Phượng Khê nhìn theo bóng lưng của hắn, Quân Văn, Ngũ đồ đệ của Tiêu Bách Đạo, thiên tài kiếm đạo.

 

Miệng mạnh nhưng dễ mềm lòng, thích nhìn mặt người khác mà bắt hình dong.

 

Trong nguyên tác, Quân Văn đối với nữ chủ Thẩm Chỉ Lan nhất kiến chung tình, vì nàng mà si mê, vì nàng mà cuồng loạn, cuối cùng vì ngắt lấy linh thảo mà bị ma khí chiếm lấy, bị nữ chính c.h.ặ.t đ.ầ.u ném xuống Ma Nhai, c.h.ế.t không toàn thây.

Liếm cẩu mà cuối cùng tay trắng.

 

Phượng Khê suy tư một chút, rồi đến gặp Tiêu Bách Đạo.

 

“Sư phụ, ta nghe Ngũ sư huynh nói ngài định vào Cực Hàn Băng Nguyên để săn g.i.ế.c yêu thú băng hệ sao?”

 

Tiêu Bách Đạo nhíu mày: “Ngươi đừng nghe hắn nói bậy, không có chuyện đó đâu.”

 

Trong lòng thầm mắng Ngũ đồ đệ, bụng dạ hẹp hòi, mồm miệng lại không cẩn thận đến mức này.

Phượng Khê nghe vậy đã đoán được là Quân Văn nói thật.

 

“Sư phụ, Cực Hàn Băng Nguyên cực kỳ nguy hiểm, ta không muốn ngài vì ta mà mạo hiểm. Ngài có thể thu hồi lại chín quả Tử Kiều Linh Lung, hoặc là chấp nhận kế hoạch kiếm tiền của ta.”

 

Tiêu Bách Đạo ngạc nhiên: “Kế hoạch kiếm tiền? Là gì vậy?”

 

Phượng Khê chớp mắt: “Sư phụ, Hỗn Nguyên Tông chuẩn bị thu đồ đệ, chúng ta Huyền Thiên Tông cũng có thể tổ chức một lần! Thu lễ của họ toàn là tiền mà!”

 

Tiêu Bách Đạo lắc đầu cười khổ: “Ngươi thật là, một đời thông minh, nhưng lúc nào cũng làm việc hồ đồ. Người ta có thể tặng lễ, nhưng chúng ta chỉ có thể mời họ ăn uống thôi, có ai tặng tiền bao giờ đâu?”

 

Phượng Khê cười tủm tỉm: “Sư phụ, ai bảo thu đồ đệ phải tổ chức ở Huyền Thiên Tông? Một tháng nữa Thiên Lí Bí Cảnh mở ra, các đại tông môn đều sẽ đến, chúng ta cứ đi theo mà làm lễ bái sư! Cứ cắm trại ở đó, chẳng cần lo việc ăn uống, vậy là có một món hời, không phải sao?”

 

Tiêu Bách Đạo ngẫm nghĩ, không khỏi cảm thấy có lý: “Cái này, liệu có quá ki bo không? Khó tránh sẽ có người nói chúng ta keo kiệt.”

 

Phượng Khê cười gian: “Sư phụ, nếu thu đồ đệ đại điển là của chúng ta chuẩn bị từ trước, thì quả thực sẽ bị người chê là keo kiệt. Nhưng nếu ngài là người bất ngờ nảy lòng tham, đến lúc đó Hỗn Nguyên Tông sẽ khoe khoang bảo bối của Thẩm Chỉ Lan, ngài làm sao chịu được mà không đáp lễ lại?”

 

“Đến lúc đó, người và con mỗi người một câu, khí thế càng mạnh, chỉ cần ngài tranh chút ít, thì việc tổ chức thu đồ đệ đại điển sẽ tự nhiên thành! Không chỉ có thể tay không được lợi, còn được đứng trên đỉnh cao đạo đức!”

 

Tiêu Bách Đạo trừng mắt nhìn, như thể bị thuyết phục: “Cũng có thể như vậy sao?”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-10.html.]

Phượng Khê nháy mắt: “Dĩ nhiên! Đây là ‘vô bổn mua bán’, một vốn bốn lời!”

 

Tiêu Bách Đạo cười thầm trong lòng, rõ ràng chỉ là một tiểu nha đầu chưa lập gia đình, mà sao lại nghĩ ra những chiêu trò thất đức như vậy?

 

Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng quả thực cái kế này có thể làm.

 

Hắn chưa vội đồng ý, nhưng nói sẽ suy nghĩ thêm.

 

Phượng Khê tiếp tục: “Sư phụ, ngoài kế này ra, ta còn một kế khác để kiếm tiền. Tử Kiều Linh Lung quả bán 20 vạn một quả là quá rẻ, chúng ta nâng giá lên.”

 

Tiêu Bách Đạo cười khổ: “Nếu nâng quá cao, chắc sẽ không ai mua đâu.”

 

Phượng Khê mỉm cười: “Sư phụ, trên đời này không có kẻ thiếu tiền, chỉ thiếu một kịch bản hay thôi. Nếu người ta biết ngài yêu thương ta, chỉ bán một nửa quả Tử Kiều Linh Lung, số còn lại giữ lại cho ta, giá trị của nó sẽ tự nhiên tăng cao.”

 

“Bán ngoài lời đồn thổi, thì cũng phải nói quả này chữa được đan điền bị thương, công năng của nó quý giá, không phải bình thường đâu. Vậy thì giá cao một chút cũng là chuyện thường.”

 

Tiêu Bách Đạo bắt đầu thấy có lý, dù sao cũng chỉ là một kịch bản, không phải sao?

 

Buôn bán mà cứ thành thật thì làm sao có thể bán được giá cao chứ!

 

Nếu sư phụ nghe theo con, con cam đoan ít nhất mỗi quả có thể bán được 30 vạn linh thạch đấy!”

“Sư phụ tính sao đây?”

 

“Đầu tiên, ra ngoài nói rằng sư phụ thương yêu con, cái tiểu đồ đệ này, nên năm nay Tử Kiều Linh Lung quả chỉ bán ra một nửa, phần còn lại thì để con cất giữ.

 

Vật lấy hi vi quý, giá trị tự nhiên sẽ cao lên.

Còn chuyện số lượng không biết, ai biết được, chỉ có chúng ta tự nói thôi!

 

Thứ hai, con sẽ thả phong đi, nói rằng Tử Kiều Linh Lung quả trồng càng lâu thì kết quả càng tốt.

 

Không cần nói nhiều, con chính là ví dụ sống động luôn!

 

Mọi người đều biết đan điền con bị thương nặng, bây giờ con dùng quả Tử Kiều Linh Lung mà nhảy nhót tung tăng, có thể thấy quả này không chỉ bổ thần thức mà còn có hiệu quả trị thương cho đan điền.

 

Công dụng như vậy, giá có cao một chút cũng rất hợp lý thôi!

 

Thứ ba, nếu có người đến mua quả, con sẽ nói số lượng có hạn, mỗi người chỉ được mua một quả, không bán nhiều.

 

Làm như vậy, con cam đoan dù chỉ một quả 30 vạn linh thạch cũng sẽ bán sạch nhanh chóng!

Với cách làm này, tiền thu được sẽ gấp mười lần số linh thạch sư phụ đưa cho con để mua mười quả Tử Kiều Linh Lung.”

 

Tiêu Bách Đạo là người đã trải qua sóng gió, bình thường luôn tỏ ra điềm tĩnh, nhưng hôm nay thì bị sốc liên tục.

 

Còn có thể bán đồ vật kiểu này sao?

 

Tất cả đều là kịch bản thôi!

 

Bảo bối đồ đệ của hắn tuy không thể tu luyện, nhưng cái tư duy sáng tạo này thật là lợi hại!

Hắn đang nghĩ ngợi, Phượng Khê nhìn với đôi mắt đỏ hoe rồi nói:

 

“Sư phụ, con có thể kiếm tiền, con có thể tự mình khắc phục những thiếu hụt, sư phụ cũng đừng đi cực địa băng nguyên nữa!

 

Giờ con chỉ có thể dựa vào sư phụ, nếu sư phụ chẳng may có chuyện, con cũng không sống nổi…”

 

Tiêu Bách Đạo nghe vậy lập tức đáp ứng ngay.

Thật ra, hắn cũng không có ý định đi cực địa băng nguyên, chỉ là bị ép không còn lựa chọn.

Giờ có cách giải quyết, tự nhiên là không đi nữa.

Hai người đang nói chuyện thì Quân Văn ngoài cửa đã đến.

 

Hắn bước vào, nhìn thấy Phượng Khê liền cười lạnh:

 

“Lại đây tìm sư phụ để cáo trạng à? Ngươi chỉ có vậy thôi mà!”

 

Phượng Khê vốn đã đỏ mắt, nghe vậy nước mắt liền rơi xuống như mưa.

 

“Ngũ sư huynh, ngươi hiểu lầm rồi, ta không có nói với sư phụ rằng ngươi mắng ta là tiểu phế vật, cũng không nói ngươi không nhận ta là sư muội, càng không nói ngươi mắng ta là ‘xấu xí vô dụng’ đâu…”

 

Quân Văn: “……”

 

Loading...