Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 103
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:26
Lượt xem: 4
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
103. Muội là tiểu sư muội đáng yêu vô địch của huynh nè
Phượng Khê liếc thấy ánh mắt của Quân Văn liền biết ngay phía sau có thứ gì. Lúc này nàng đang đứng giữa biển hoa, người thường nếu rơi vào tình cảnh ấy, phản ứng đầu tiên chắc chắn là nhón mũi chân bay vút lên trời.
Nhưng nếu làm thế, chẳng phải sẽ bay trúng ngay cái con thiêu thân khổng lồ đang lao tới sau lưng kia sao? Mạng nhỏ của Phượng Khê e là xong đời mất!
Thế nhưng Phượng Khê thoáng liếc sang thấy miệng Giang Tịch đang động đậy tựa như đang nói chữ “Không!”, nàng lập tức theo bản năng quỳ rạp xuống đất — quỳ sống!
Dù có cả một rừng hoa chắn lối, nàng vẫn lập tức trượt vèo ra xa một trượng!
Tạ trời, tạ đất, tạ luôn tổ sư gia, nhờ người mà ta có thêm kỹ năng mới này!
Phượng Khê vừa quỳ xuống, chiêu đại sát “Thiên La Địa Võng” của Giang Tịch liền phủ xuống, vây lấy con thiêu thân khổng lồ kia, ngăn nó có cơ hội lao vào công kích Phượng Khê lần nữa.
Mục Tử Hoài phản ứng chậm hơn nửa nhịp, nhưng kiếm quang cũng lập tức theo sau.
Quân Văn và đám người có tu vi thấp hơn nên chậm thêm một chút, hối hả theo sát sau.
Chỉ có Lộ Tu Hàm là không nhúc nhích, chẳng có ý định ra tay.
Hắn thậm chí hận không thể đứng vỗ tay hoan hô cổ vũ con thiêu thân ấy đập c.h.ế.t Phượng Khê cho rồi, sao có thể ra tay giúp nàng được?!
Hắn còn từng nghĩ nhân cơ hội hỗn loạn mà đánh lén Phượng Khê, nhưng nghĩ đến hậu quả, lại phải nhịn xuống.
Lúc này, Phượng Khê cuối cùng cũng nhìn rõ thứ đang lao tới sau lưng mình.
Đó là một con thiêu thân khổng lồ, sải cánh rộng chừng một trượng.
Trên cánh là đầy những hoa văn hình con mắt, tua râu và bụng phủ kín một lớp lông tơ mịn, phát ra thứ ánh sáng u lam nhàn nhạt.
Miệng nó trông như một cái ống hút, không ngừng máy động.
Phượng Khê đang chuẩn bị ra chiêu đại sát thì không ngờ cái bụng của con thiêu thân lại đột nhiên phồng lên như quả bóng.
Giang Tịch kinh hãi thất sắc: “Nó sắp tự bạo! Mau! Tránh ra!”
Lời còn chưa dứt, con thiêu thân đã “bùm” một tiếng tự bạo, linh lực mãnh liệt oanh tạc nổ tung cả biển hoa thành một bãi đất trống.
Chỗ nó phát nổ còn để lại một cái hố to tổ bố.
Khi Giang Tịch và mọi người lấy lại thị lực, thì phát hiện Phượng Khê đã biến mất.
Quân Văn gào lên một tiếng: “Tiểu sư muội chắc chắn bị chôn sống rồi! Mau! Đào nhanh lên!”
Cả đám ba chân bốn cẳng cào bới như gà tìm thóc, nhưng tìm mãi chẳng thấy gì.
Người đâu rồi?
Bay mất tiêu à?
Lộ Tu Hàm trong mắt ánh lên vẻ hưng phấn. Ban đầu hắn còn tính toán dẫn dụ nàng lên Kiếm Sơn để gài bẫy, ai ngờ nàng lại đen đủi tự mình “lên đường”! Báo ứng! Đáng đời!
Mục Tử Hoài lại đầy vẻ hoảng hốt. Người đang yên đang lành lại tự dưng biến mất, biết ăn nói thế nào với Huyền Thiên Tông?
Hắn chẳng dám chậm trễ, vội vã chạy đi báo cho Bách Lí Mộ Trần.
Ban đầu, Bách Lí Mộ Trần còn tưởng hắn nói bậy, đang yên đang lành đi thưởng hoa mà cũng xảy ra chuyện? Cùng lắm thì bị một con thiêu thân tự bạo, có thể c.h.ế.t người chắc?
Nhưng sau khi xác nhận đi xác nhận lại, hắn mới tin là thật.
Hắn đành phải căng mặt, chạy đi bẩm báo với Tiêu Bách Đạo.
Phải nói chứ, gần đây Phượng Khê ngày nào cũng “tẩy não” hắn bằng những lời nói dịu dàng khôn khéo, nên dù Tiêu Bách Đạo sốt ruột, cũng không còn phát hỏa đùng đùng như lần trước.
“Trước cứ tới hiện trường xem tình hình đã!” — Tiêu Bách Đạo nói.
Bách Lí Mộ Trần thở phào, hắn từng nghe nói, lần trước Phượng Khê xảy ra chuyện ở Ngự Thú Môn, lão già này suýt nữa phát điên. Nếu lần này mà còn làm ầm lên nữa thì thật khó thu dọn cục diện.
Hai người lập tức dẫn theo một đám cao tầng của Hỗn Nguyên Tông đến hiện trường.
Hiện giờ nơi này chẳng còn gọi là “biển hoa” nữa, đúng hơn là một mảnh tan hoang.
Khi mọi người miêu tả lại hình dạng con thiêu thân, Đường chủ Truyền Công Đường là Cát Đường chủ kinh hãi nói:
“Bướm Đêm Xanh Mắt Người?! Thứ đó đã bị diệt từ mấy vạn năm trước rồi, sao lại đột nhiên xuất hiện?
Mấy cái hoa văn hình con mắt trên cánh nó có thể mê hoặc tâm trí, khiến người ta rơi vào ảo cảnh.
Cũng may các ngươi phản ứng kịp, dùng linh lực đánh lên trước. Nếu không, hậu quả thật không dám tưởng tượng.”
Mặt mũi mọi người lập tức trở nên ngưng trọng.
Nếu chuyện ma trơi Huyền Minh Nha ở Ngự Thú Môn còn có thể dùng “trùng hợp” để giải thích, thì lần này Hỗn Nguyên Tông cũng xuất hiện "Bướm Đêm Xanh Mắt Người", tuyệt đối không phải ngẫu nhiên.
Chỉ e là có đại sự sắp xảy ra!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-103.html.]
Là Ma tộc gây rối? Hay còn có thế lực nào khác?
Nhưng trước mắt, quan trọng hơn là — Phượng Khê đâu rồi?
Một người sống sờ sờ sao lại bốc hơi giữa ban ngày ban mặt?
Cổ trưởng lão tinh thông trận pháp nói: “Có lẽ là lúc Bướm Đêm Xanh Mắt Người tự bạo đã gây ra không gian chấn động, Phượng Khê bị hút vào khe hư không rồi bị truyền tống đến nơi khác.
Giống với lần trước nhóm Chỉ Lan dùng truyền tống linh bảo, trong những vùng không gian lực yếu, một cú va chạm mạnh sẽ khiến loại tình huống này xảy ra.”
Mọi người nghe vậy thấy rất có lý, nhưng vấn đề là — nàng bị truyền tới đâu?
Nếu đến vùng an toàn thì còn may, chứ nếu rơi vào chỗ hung hiểm, chẳng phải là tiêu đời?
Chỉ là… hồn đăng của Phượng Khê vẫn đang sáng, ít nhất chứng tỏ nàng vẫn còn sống.
Bách Lí Mộ Trần suy nghĩ một lát, rồi mới nói với Tiêu Bách Đạo:
“Chuyện này hoàn toàn là ngoài ý muốn, không ai lường trước được. Hiện giờ chỉ có thể kiên nhẫn chờ đợi.
Phượng Khê là đứa trẻ phúc lớn mạng lớn, chắc chắn sẽ bình an vô sự.”
Tiêu Bách Đạo sắc mặt rất khó coi, nhưng cũng biết lời này không sai.
Chuyện lần này với lần trước tại Ngự Thú Môn hoàn toàn khác, đây đúng là ngoài ý muốn thật.
Nghĩ đến những lời trước đây tiểu đồ đệ từng nói, hắn chỉ có thể cố gắng nén lo âu, miễn cưỡng nói mấy lời an ủi qua loa.
Bách Lí Mộ Trần thở phào, lập tức cho người ngày đêm túc trực tại hiện trường, hễ có động tĩnh là phải lập tức báo tin.
Sau khi về lại khách xá, Quân Văn nói với Tiêu Bách Đạo:
“Sư phụ, người yên tâm! Tiểu sư muội nhất định không sao!
Nàng có cả đống thủ đoạn giữ mạng, nói thật chứ, cho dù chúng ta c.h.ế.t hết, nàng chắc chắn vẫn tung tăng nhảy nhót như thường.”
Tiêu Bách Đạo: “Ngươi cút ngay cho ta!”
Đúng là không biết nói tiếng người!
Nhưng mà, nhờ câu nói đó của Quân Văn mà trong lòng hắn cũng dịu đi đôi chút.
Quân Văn vừa ra khỏi phòng Tiêu Bách Đạo, đột nhiên cảm thấy bên người như có ai, theo bản năng đảo mắt nhìn quanh — không thấy gì cả.
Hắn không khỏi lắc đầu — chắc vì tiểu sư muội mất tích nên mình mới sinh ra hoang tưởng thôi.
Không ngờ rằng, lúc này Phượng Khê thật sự đang đứng ngay bên cạnh hắn.
Giống như con thiêu thân khổng lồ vừa rồi, đang bay lượn quanh hắn, chỉ khác là cơ thể nàng… trong suốt.
“Ngũ sư huynh! Ngũ sư huynh! Muội ở đây nè!”
“Mau nhìn muội đi! Muội là tiểu sư muội đáng yêu vô địch của huynh đây mà!”
…
Tiếc rằng, dù Phượng Khê có gọi cỡ nào, đụng vào kiểu gì, Quân Văn vẫn không hề có phản ứng.
Phượng Khê thở dài — thế này phải làm sao đây?
Chẳng lẽ từ giờ ta phải làm a phiêu?
Một con a phiêu cô đơn…
Vì bất kể là Tiểu Hắc Cầu, Tiểu Chim Béo hay Thôn Hỏa Hưu, nàng đều mất liên lạc.
Chỉ có điều, trong đan điền, bốn cây linh căn vẫn còn đó, vẫn đê tiện hề hề như xưa.
Phượng Khê quyết định bay khắp nơi tìm xem, biết đâu lại có thể moi được cách giải quyết.
Trước tiên, nàng bay tới thư phòng của Bách Lí Mộ Trần. Lúc này, Bách Lí Mộ Trần đang cùng một đám cao tầng Hỗn Nguyên Tông thảo luận về chuyện của nàng.
Cát Trưởng lão của Chấp Pháp Đường nghiêm giọng nói:
“Dù chuyện này là ngoài ý muốn, nhưng rốt cuộc cũng xảy ra trong địa bàn Hỗn Nguyên Tông ta. Nếu Phượng Khê xảy ra chuyện, hoặc từ nay bặt vô âm tín, chỉ e Huyền Thiên Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua.”
Hoàng Trưởng lão của Tạp Dịch Đường hừ lạnh một tiếng:
“Không dễ bỏ qua thì sao? Chẳng lẽ còn muốn đến gây chuyện? Có trách thì trách Phượng Khê vận số đen đủi, sao không ai khác bị cuốn vào khe không gian mà lại là nàng? Ta thấy nàng chính là trời sinh xui xẻo, có oán thì chỉ trách bản thân nàng thôi!”
Đang bay lơ lửng trên trời, Phượng Khê lập tức nghiến răng ghi tên lão già này vào sổ đen trong lòng.
Lão già kia, ngươi cứ chờ đó!
Sớm muộn gì ta cũng bắt ngươi quỳ xuống gọi ta một tiếng bá bá cho biết mùi đời!