Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 104

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:05:28
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

104. Trở nên tiều tụy chỉ trong một thời gian ngắn

Bách Lí Mộ Trần thở dài:

“Đoàn người Ma tộc sắp tới rồi, không ngờ lại xảy ra chuyện đúng lúc này.

Ý ta là nên cố gắng trấn an Tiêu Bách Đạo, khuyên hắn lấy đại cục làm trọng.

Chuyện của Phượng Khê thì tạm thời gác lại đã, nếu mãi không tìm được cớ để dàn xếp, thì cứ bồi thường cho xong!

Dù sao cũng là đệ tử thân truyền của hắn, đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nếu đổi lại là đệ tử của ta gặp chuyện, ta cũng chẳng thể dễ dàng bỏ qua.

Tóm lại, vẫn nên tránh gây thêm mâu thuẫn thì hơn.”

Phượng Khê nghe vậy âm thầm nghĩ, lão Bách Lí Mộ Trần này tuy mắt nhìn người kém, lòng dạ cũng hơi hẹp hòi, nhưng chí ít phương hướng đại cục vẫn còn chuẩn.

Sau đó, bọn họ bắt đầu bàn bạc chuyện tiếp đón đoàn đại biểu Ma tộc, Phượng Khê thì chẳng mấy hứng thú, thế là lặng lẽ lượn ra ngoài.

Vì hiện tại nàng đang ở trạng thái "a phiêu", nơi nào cũng chui được, không bị cản trở, thế là bay thẳng đến tàng bảo khố của Hỗn Nguyên Tông.

Suýt nữa thì chói loá mù mắt chóa!

Tông môn này đúng là giàu có thật sự!

Linh thạch chất cao như núi, linh khí và bảo vật đủ loại, không thiếu thứ gì!

Tiếc rằng nàng chỉ nhìn mà không sờ được, đành đứng đó mà thở dài ao ước.

Nàng thầm nghĩ, nếu thật sự không thể khôi phục thân thể, chi bằng cứ ở đây làm… quản lý kho!

Ít ra thì ngắm bảo vật cũng thấy vui lòng.

Nghĩ vậy xong, nàng liền “nằm” trên đống linh thạch, bắt đầu vừa nghỉ ngơi vừa nghĩ cách xoay chuyển tình thế.

Nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy chuyện có lẽ bắt đầu từ đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người kia.

Chúng không thể tự dưng xuất hiện, hoặc là do ai thả ra, hoặc là chui từ đâu đó lên!

Nghĩ đến đây, Phượng Khê chợt nhớ ra một chỗ.

Phía trước Kiếm Sơn của Hỗn Nguyên Tông có một cái vực sâu đen ngòm.

Nghe mấy tên tạp dịch kể lại, chưa từng có ai dám xuống đó.

Có người từng thả đá xuống thử, nhưng im lặng không một tiếng động, chẳng rõ là đá tan thành bụi giữa chừng, hay rơi vực sâu vô tận.

Phượng Khê quyết định đích thân đi xem.

Dù sao bây giờ cũng chẳng còn cách nào khác, đành phải liều một phen.

Nàng sợ mình đi chuyến này rồi chẳng quay về được nữa, nên trước khi đi còn bay về viện của Tiêu Bách Đạo, quỳ xuống đất dập đầu ba cái, rồi mới rời đi.

Rất nhanh sau đó, nàng đã bay tới vách đá phía trước Kiếm Sơn.

Đúng lúc hoàng hôn buông xuống.

Mây trời bị ánh nắng cuối ngày nhuộm đỏ rực rỡ, đẹp đến ngây người.

Phượng Khê khẽ cong môi, định nhảy xuống vực…

À mà khoan, nàng đang là hồn thể, nhẹ như làn khói, muốn rơi mà cũng không rơi được!

Nàng thử mấy lần vẫn không trầm xuống được, tức đến muốn phát khóc!

Đang lúc bó tay, nàng vô tình nhìn sang Kiếm Sơn phía đối diện.

Ánh mắt xoay chuyển, nảy ra một ý.

Nàng bay tới gần Kiếm Sơn, rồi tiến thẳng vào trong.

Kết giới bây giờ chẳng có tác dụng gì với nàng, nên dễ dàng xuyên qua không gặp cản trở.

Sau đó, nàng bắt đầu thử chui vào một thanh linh kiếm.

Vừa vào được, kiếm linh sợ đến run bần bật, lập tức nhường quyền điều khiển linh kiếm.

Phượng Khê mừng rỡ, điều khiển phi kiếm lao thẳng xuống vực sâu.

Nàng đắc ý đến mức không kiềm được muốn huýt sáo!

Nếu bên dưới thực sự có cách khôi phục thân thể thì quá tốt, còn nếu không có cũng chẳng sao — nàng sẽ dùng phi kiếm liên lạc với sư phụ, nhờ người tìm luyện khí sư chế tạo cho một cái thân thể con rối để nhảy nhót tung tăng tiếp!

Không rõ đã trôi qua bao lâu, cuối cùng Phượng Khê cũng rơi xuống mặt đất.

Cảnh tượng hiện ra khiến nàng sững sờ — mặt đất phủ một lớp ánh sáng u lam, khắp nơi toàn là xương trắng.

Có người, có ma, có cả yêu thú.

Nguồn phát ra ánh sáng u lam là từ vô số Bướm Đêm Xanh Mắt Người dày đặc bám trên hai bên vách đá.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-104.html.]

Phượng Khê thầm nghĩ, quả nhiên đám Bướm Đêm Xanh Mắt Người kia là từ đây chui ra!

Nàng điều khiển linh kiếm bay nhảy giữa những đống xương cốt.

Lũ Bướm Đêm Xanh Mắt Người kia vừa thấy nàng thì lập tức bay lên trời, có con còn va vào nhau ngã lăn ra đất.

Phượng Khê nhân cơ hội điều khiển linh kiếm đ.â.m xuyên qua một con, c.h.é.m rớt một bên cánh, rồi dùng mũi kiếm xách nó như đèn lồng.

Sau đó điều khiển kiếm bay tiếp về phía trước.

Bay qua khu tụ tập Bướm Đêm Xanh Mắt Người, phía trước là một vùng tối đen.

Nhưng nhờ ánh sáng phát ra từ đám cánh bị chém, Phượng Khê vẫn nhìn rõ được cảnh vật gần đó.

Mặt đất vẫn phủ đầy xương trắng, vách đá hai bên phủ kín dây leo đen kịt, trông vô cùng tà dị.

May mà chúng không quan tâm đến thanh phi kiếm, để mặc nàng tự do bay qua.

Đi thêm một đoạn, Phượng Khê lại thấy ánh sáng lam quen thuộc.

Vách đá và mặt đất đều chi chít những quả cầu ma trơi huyền minh — chính là thứ từng xuất hiện ở Ngự Thú Môn.

Xem ra cũng là từ đây bay ra.

Tiếp tục tiến lên, Phượng Khê còn thấy thêm nhiều loại yêu trùng, yêu thực kỳ lạ, nhưng lại không thấy yêu thú hay yêu cầm nào.

Không biết đã bay bao lâu, trước mặt nàng hiện ra một bệ đá sáng bóng như gương.

Trên bệ có một bộ xương ngồi ngay ngắn, tay trái ngửa lên, tay phải nắm lại, như đang cầm vật gì đó.

Điều kỳ lạ là bên dưới bộ xương có từng luồng sương mù màu xám đang nhẹ nhàng bốc lên, không rõ là thứ gì.

Phượng Khê theo bản năng cảm thấy những làn sương xám đó chẳng phải thứ gì tốt lành, còn bộ xương kia có vẻ như đã ngồi đó để trấn áp chúng.

Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào, nàng điều khiển phi kiếm bay tới bàn tay phải của bộ xương…

Ngay giây sau, bộ xương đột nhiên cử động.

Bắt đầu múa kiếm.

Phượng Khê lập tức mất quyền khống chế thanh phi kiếm, còn bị b.ắ.n văng ra ngoài.

Phượng Khê: “……”

Nàng đành phải ngoan ngoãn ngồi xem bộ xương múa kiếm.

Mà nói thật, trông chẳng đẹp mắt chút nào.

Chiêu nào chiêu nấy đều vụng về lúng túng, Phượng Khê nhìn mà cứ sợ cái bộ xương kia múa quá đà lại rụng từng khúc ra mất.

Thế nhưng nhìn riết lại thành mê.

Bộ kiếm pháp này tuy trông như vác cái lu đi đánh nhau, từng chiêu từng thức đều bình thường đến mức không thể bình thường hơn, ấy thế mà kết hợp lại thì lại kỳ ảo vô song.

Tiến có thể công, lùi có thể thủ, không lộ ra một chút sơ hở nào.

Phượng Khê xem đến quên trời đất, không kiềm được cũng khoa tay múa chân theo.

Bộ xương kia luyện đủ ba lượt, rồi lại trở về ngồi xuống chỗ cũ.

Mà làn sương xám nhàn nhạt ban nãy cứ không ngừng lan ra, lúc này lại thần kỳ dừng hẳn.

Phượng Khê muốn nhập hồn trở lại thanh phi kiếm kia, thử mấy lần vẫn không sao nhập được.

Nàng cũng chẳng hoảng, nghĩ bụng: Không sao, chờ lát nữa lên lại thì tìm đại một thanh linh kiếm khác để bám vào là được.

Nàng ngẩng đầu nhìn về phía trước, thấy đã đến tận cùng lối đi, biết chỗ này chính là điểm cuối.

Vì thế liền quỳ xuống, trang nghiêm khấu đầu:

“Tiền bối, ngài trấn thủ nơi đây, e là để trấn áp một vật tà ác, cứu vớt thương sinh thiên hạ, công đức vô lượng, hậu bối xin cúi đầu bái tạ!

Hậu bối học được kiếm pháp của ngài, chịu ân thụ nghiệp, cũng nên bái!

Người c.h.ế.t vì đại nghĩa, cũng nên bái!”

Nói xong, liền thành kính dập đầu ba cái.

Ai ngờ, vừa dập xong cái thứ ba, trán liền đau điếng!

Theo phản xạ, nàng đưa tay sờ lên trán — cả một bàn tay nàng đầy máu!

Ngó lại mặt đất — chẳng biết từ đâu mọc ra một cái sừng yêu thú, đỏ au đỏ ửng, vẫn còn tươi rói.

Phượng Khê ngơ ngác chớp mắt, rồi đưa tay ra —— cầm lấy cái sừng.

Lập tức, cả người mừng rỡ như điên:

Ta khôi phục rồi sao?

Ta biến lại thành người rồi à?!

Loading...