Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 112
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:16:54
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
112. Tiểu đồ đệ nhu nhược đáng thương của ta
Nói đúng ra, ngay khoảnh khắc Phượng Khê và Hình Vu bị hút vào trong, toàn bộ hiện trường đã nổ tung như cái chảo rang ngô!
Chỉ là, sau khi thấy loạt thao tác của Phượng Khê, ai nấy đều ngây người như tượng, lặng như gà luộc, tạm thời không dám phát ra một tiếng.
Mãi đến lúc này — lại nổ tung cái nữa!
“Ha ha ha! Phượng Khê không hổ là mẫu mực Nhân tộc, loạt thao tác kia đúng là trâu bò quá thể!”
“Người ta là thông quan, nàng là phá quan luôn đó chứ!”
“Cái Càn Khôn Phiên mà có miệng, chắc tức đến nội thương! Dẫn sói vào nhà chứ còn gì nữa?!”
…
Chưởng môn Ngự Thú Môn – Hồ Vạn Khuê – vỗ bồm bộp lên vai Tiêu Bách Đạo, cười hớn hở:
“Lão Tiêu à, thế nào? Ta đã nói mà! Tiểu Khê nhà ngươi thông minh lanh lợi, thể nào cũng không có việc gì. Có ném nàng sang Ma giới chơi vài vòng, nàng cũng có thể tung tăng mà nhảy múa!”
Nói xong, chợt nhớ ra bên này còn có Ma tộc đứng sừng sững, hắn ho khan hai tiếng, đổi giọng khô khốc:
“Nhân tộc với Ma tộc hữu hảo bao đời, chớ nói Tiểu Khê, ai vào đó cũng có thể tung tăng nhảy múa cả thôi…”
Nói xong tự mình còn chột dạ.
Mấy vị ma tộc sắc mặt đều khó coi như ngậm phải mấy cây bồ kết.
Bọn họ mang theo Càn Khôn Phiên đến đây, không phải để xem đệ tử Nhân tộc tỏa sáng rực rỡ nha!
Lệ Nam Thực mặt lạnh như tiền, nghiêm giọng:
“Các vị, chuyện lúc trước đã nói rõ, số lượng Nhân tộc tiến vào Càn Khôn Phiên không được vượt quá Ma tộc chúng ta, hiện tại tính thế nào?”
Tiêu Bách Đạo hừ lạnh một tiếng:
“Ngươi còn mặt mũi mà tìm chúng ta tính sổ à? Phải là chúng ta tìm các ngươi tính sổ mới đúng!
Tiểu đồ đệ bảo bối nhà ta còn chưa lành vết thương đan điền, vốn không định vào cái Càn Khôn gì đó!
Chắc chắn là các ngươi giở trò quỷ, mới khiến nàng bị hút vào trong!
Tội nghiệp tiểu đồ đệ nhà ta, yếu đuối đáng thương, tâm tư đơn thuần, nếu nàng có mệnh hệ gì thì ta sống c.h.ế.t với các ngươi!”
Lệ Nam Thực tức đến phát cười!
Yếu đuối đáng thương?
Tâm tư đơn thuần?
Ngươi nói là cái người trong Càn Khôn Phiên kia thật sao?!
“Tiêu Bách Đạo, ngươi đúng là càn quấy vô lý!
Đây là cách Nhân tộc các ngươi xử lý chuyện sao?”
Bách Lý Mộ Trần vội bước ra hoà giải:
“Lệ hộ pháp, Tiêu chưởng môn cũng là vì quan tâm đồ đệ quá nên nhất thời hồ đồ. Dù sao Phượng Khê mất tích mấy hôm nay, vừa xuất hiện đã bị Càn Khôn Phiên hút đi, lo lắng cũng là chuyện thường tình.
Còn về số người, chuyện này đúng là ngoài ý muốn, ai ngờ lại bị hút vào chứ?
Hay là, chúng ta mở cổng lại lần nữa, cho Ma tộc các ngươi vào thêm hai người?”
Lệ Nam Thực hừ một tiếng:
“Cổng chỉ mở một lần!
Thôi, nếu là ngoài ý muốn thì cho qua đi.”
Dù sao đây cũng là địa bàn Nhân tộc, hắn cũng không tiện làm căng quá, huống hồ chuyện này đúng là có phần bất ngờ thật.
Lại nói, vào trong Càn Khôn Phiên cũng chưa chắc là chuyện tốt.
Hắn đây là muốn xem thử, cái người tên Phượng Khê đó còn có thể quậy thêm được gì!
Đúng lúc này, có không ít người la lên, ánh mắt lập tức đổ dồn về phía quầng sáng.
Trên mặt quầng sáng, Phượng Khê bị chôn sống bởi… một đống tiểu bình sứ!
Hình Vu vội vàng cào đất, kéo được nàng ra ngoài, vất vả lắm mới cứu xong.
Chúng nhân: “…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-112.html.]
Người ta qua cửa được thưởng một cái bình nhỏ.
Phượng Khê… đào được cả một đống!
Phượng Khê tiện tay cầm một bình lên, thấy chữ "Cực phẩm cầm m.á.u đan" liền bĩu môi, quay sang nói với Hình Vu:
“Huynh cầm trước mấy cái, phần còn lại để ta giữ!”
Hình Vu gãi đầu, chỉ lấy mười bình:
“Tiểu sư muội, vậy là đủ rồi.”
Phượng Khê cực kỳ vừa lòng.
Không tham, rất ngoan.
Nàng thu hết mấy bình còn lại vào túi.
Dù không phải hàng hiếm, nhưng đem ra bán thì cũng đổi được không ít linh thạch.
Lúc này, mọi người lại chuyển tầm mắt sang khu vực khác.
Vì đã có người g.i.ế.c xong yêu thú trong lồng, thuận lợi thông quan.
Không ai ngờ người đầu tiên vượt qua lại là — Quân Văn.
Hơn nữa, nhìn còn có vẻ... khá nhàn nhã?!
Quân Văn khoanh tay đứng đó, cái điệu bộ rảnh rỗi kia rõ ràng thua xa tiểu sư muội về mặt “diễn trò”.
Là đạo tâm bất động giữa bão giông, hay là tiện tay ném mười cái đại chiêu dọn sạch sàn đấu?
Người thứ hai ra là Thẩm Chỉ Lan, thấy Quân Văn đã xong sớm, mắt nàng lóe một cái.
Tiếp theo là Tư Phệ, Ứng Phi Long…
Mỗi người đối mặt với yêu thú có độ khó tương ứng với tu vi, cho nên mấy ai ra trước đa phần là Trúc Cơ kỳ tu sĩ.
Giang Tịch là Kim Đan kỳ đầu tiên thoát ra.
Trán hắn rịn mồ hôi, vừa liếc sang Quân Văn đang ra vẻ, liền rơi vào trầm tư.
Xem ra sau này không thể cứ đẩy Ngũ sư đệ ra chắn thương thay nữa, hắn cũng nên qua luận bàn với tiểu sư muội vài chiêu thôi.
Ngoài Càn Khôn Phiên, lòng Tiêu Bách Đạo lúc này nở hoa!
Chỉ muốn ngửa mặt cười to, cảm giác thân cao hai trượng tám!
Không hổ là đồ đệ của Tiêu Bách Đạo ta, đứa nào cũng tranh khí, đứa nào cũng rạng rỡ!
Nhìn xong bên đó, hắn lại quay sang nhìn tiểu đồ đệ nhà mình.
Không rõ vì sao, Phượng Khê và Hình Vu vẫn còn ở cửa thứ nhất, chưa được chuyển đến cửa hai.
Mọi người suy đoán có lẽ phải chờ nhóm đầu hoàn thành khảo hạch xong, hai người họ mới được tiếp tục.
Chờ mãi, rốt cuộc nhóm đầu cũng thông quan toàn bộ.
Có người không tổn hao gì, có kẻ thì mình mẩy rách nát.
Như Lộ Tu Hàm chẳng hạn.
Chân phải bị yêu thú cắn mất một miếng thịt, đi cà nhắc như bà lão.
Bách Lý Mộ Trần nhìn cái tên nhị đồ đệ này càng thấy chướng mắt: muốn đầu óc không có đầu óc, muốn tu vi không có tu vi, lúc trước tám phần là mắt mù mới thu hắn vào tông môn.
Lúc này, phần thưởng thông quan cũng hiện ra.
Khác với cửa đầu tiên, lần này phần thưởng mỗi người đều khác nhau.
Thứ tự càng cao, phần thưởng càng giá trị.
Quân Văn nhận được một gốc linh thực cấp thiên, mừng rỡ đến miệng không khép nổi.
Người cuối cùng ra — Lộ Tu Hàm — chỉ nhận được một lọ tụ khí đan thượng phẩm.
Mặt hắn đen như đáy nồi, nhất là khi thấy Thẩm Chỉ Lan vẫn đang cười nói với Tần Thời Phong, ánh mắt kia — như tẩm kịch độc!
Càn Khôn Phiên cũng rất “nhân đạo”, không bắt mọi người lập tức vào trạm kiểm tra thứ ba, mà cho họ thời gian nghỉ ngơi.
Ngoài Càn Khôn Phiên, đám quần chúng ăn dưa cảm thán: Cái này đúng là chu đáo!
Vì bọn họ ai nấy đều trố mắt chờ — xem Phượng Khê làm sao vượt qua cửa thứ hai!
Nàng sẽ không lại đi lừa… trận pháp thú trong lồng sắt tự sát chứ?!