Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 115

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:17:00
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/qXel6Vjon

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

115. Cái ý tưởng đó là đào đâu ra vậy

Bên ngoài Càn Khôn Phiên, đám quần chúng ăn dưa lại một lần nữa bị thao tác của Phượng Khê làm cho chấn động đến ngây người!

Tiêu Bách Đạo ngón tay đếm tới đếm lui, phát hiện tiểu đồ đệ lần này đúng thật là… kiếm tiền hơi bị quá tay!

Không nói đâu xa, linh thạch bên trong trận pháp bàn và khống linh bàn kia đều không phải hạ phẩm đâu nhé, toàn bộ đều là thượng phẩm linh thạch, một viên tương đương với một vạn viên hạ phẩm!

Chưa kể đến phần thưởng nữa chứ...

Ông lão râu bạc lông mày cũng nở hoa theo!

Đồ đệ bảo bối quả nhiên là trò giỏi hơn thầy, năng lực kiếm tiền còn hơn cả sư phụ như lão đây!

Còn những người khác thì lại chú ý đến một điểm khác – kiếm pháp mà Phượng Khê dùng về sau, hình như không phải là Huyền Thiên Kiếm Pháp.

Trông thì chiêu thức bình thường vô kỳ, nhưng điểm rơi lại hiểm hóc, biến hóa kỳ lạ, chẳng lẽ là do nàng tự ngẫm ra một bộ kiếm pháp mới?

Nếu thật thế thì ngộ tính của nàng về kiếm đạo cũng quá khủng bố rồi!

Trưởng lão Ảnh Ma tộc – Ứng Thiên Lí – nhớ lại những lời mình vừa nói trước đó, mặt liền nóng như bị lửa táp.

Nhưng nghĩ lại, một kẻ Luyện Khí kỳ nho nhỏ thì sao có khả năng đạt đến trình độ ấy chứ? Nhất định là Tiêu Bách Đạo tự mình sáng tạo ra rồi lấy cớ đắp vàng cho tiểu đồ đệ thôi!

Phải rồi, nhất định là như vậy!

Một vài người Nhân tộc cũng nghĩ thế.

Ví dụ như Bách Lí Mộ Trần.

Trong lòng hắn nghĩ: Tiêu Bách Đạo đúng là rất để tâm tới Phượng Khê, thấy tu vi nàng mãi không lên được, liền muốn tạo ra cái danh hiệu “thiên tài kiếm đạo” cho nàng?

Đáng tiếc, kiếm pháp dù có lợi hại tới đâu, nếu tu vi không theo kịp thì cũng vô dụng.

Vẫn là Chỉ Lan tốt hơn nhiều!

Lúc này, không ít người đã nhặt được ngọc bài, chờ đợi cửa ải tiếp theo mở ra.

Hình Vu cũng đã vượt qua khảo nghiệm từ sớm, đang đợi, thì cuối cùng thấy Phượng Khê đi ra.

Phượng Khê tâm trạng cực kỳ tốt, tiện tay triệu hồi hộ thuẫn, đợi nhận thưởng.

Hình Vu trợn mắt nhìn cảnh Phượng Khê bị phần thưởng đè đến sắp chôn sống.

Giờ hắn đào đất ngày càng thành thục, ba nhát hạ xuống là lôi được Phượng Khê lên khỏi đống linh thạch.

Phượng Khê như thường lệ cho hắn chọn vài món phần thưởng, còn lại thu vào nhẫn trữ vật.

Nàng cảm khái nhìn Hình Vu:

“Hình Vu sư huynh, trước kia muội hẹp hòi quá. Càn Khôn Phiên này đúng là một đại môn phái nói tín nghĩa, giữ danh dự, chơi rất đẹp!

Ta thật sự là gấp không chờ nổi muốn vào cửa quan thứ năm rồi đó!”

Hình Vu: “……”

Ta thấy rõ ràng là ngươi không chờ nổi muốn… ôm phần thưởng tiếp thì có!

Cả hai không ngờ rằng, sau khi cảnh vật biến hóa, bọn họ lại gặp được Quân Văn và mấy người khác.

Quân Văn thoáng sững sờ, sau đó lao ngay tới:

“Tiểu sư muội! Ta biết mà, muội nhất định sẽ không sao!

Nhưng muội vào đây bằng cách nào vậy?!”

Giang Tịch cũng nhanh chóng chạy tới.

Phượng Khê thở dài:

“Muội vốn không định vào, nhưng mà Càn Khôn Phiên da mặt dày, một hai phải mời muội cho bằng được, muội cũng không còn cách nào khác.

Các huynh cũng vừa vượt qua cửa thứ tư à?”

Giang Tịch gật đầu, lo lắng hỏi:

“Tiểu sư muội, mấy cửa vừa rồi muội vượt qua có thuận lợi không? Có gặp trở ngại gì không?”

Phượng Khê thở dài:

“Trở ngại nhiều lắm, mỗi lần đều tốn của muội không biết bao nhiêu thời gian…

Đại sư huynh, giờ gặp được các huynh rồi, muội cũng yên tâm. Mấy ải sau, muội trông cậy vào các huynh đấy!”

Giang Tịch vốn là người thành thật, tưởng là thật, lập tức bắt đầu vắt óc nghĩ cách an ủi nàng.

Hình Vu: “……”

Nàng nói thật đấy, mỗi cửa nàng đều tốn rất nhiều thời gian — để thu gom phần thưởng!

Đang nghĩ vậy thì Quân Văn trừng mắt hỏi hắn:

“Ngươi sao lại ở cạnh tiểu sư muội hả?”

Hình Vu nhướng mày:

“Duyên phận thôi! Tiểu sư muội ở đâu, ta ở đó! Ngươi không biết à? Tiểu sư muội cho ta rất nhiều đồ tốt đấy!”

Quân Văn nhìn vẻ mặt khoe khoang của hắn thì tức không để đâu cho hết, giơ nắm đ.ấ.m lên đ.ấ.m tới tấp!

Hình Vu cũng đâu phải người dễ bắt nạt, hai người liền lao vào đánh nhau.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-115.html.]

Chẳng cần dùng linh lực, đánh tay không, nóng m.á.u lên thì cắn luôn!

Tần Thời Phong và Giang Tịch chạy đến can, nhìn thấy cảnh tượng mà cạn lời: “……”

Bất kể hai người có khuyên kiểu gì, Quân Văn với Hình Vu cũng chẳng buồn nghe, cứ thế mà đánh tiếp.

Phượng Khê chậm rì rì nói:

“Đại sư huynh, Tần sư huynh, mấy huynh quản chuyện bao đồng làm gì? Để bọn họ đánh đi!

Dù sao đầu đánh không nở ra đầu chó đâu!

Cứ thế giành giật nội bộ thì thà quăng đi đào mỏ còn hơn!”

Quân Văn và Hình Vu nghe thế lập tức dừng tay, còn ôm nhau một phát.

Tần Thời Phong: “……”

Giang Tịch: “……”

Đúng lúc này, cảnh vật lại thay đổi.

Cửa ải thứ năm mở ra.

Đại đạo vô tình.

Trước mặt mỗi người hiện lên một người quan trọng nhất đời họ — phải g.i.ế.c người ấy mới qua được.

Trước mặt Giang Tịch, Quân Văn và Phượng Khê đều xuất hiện cùng một người: Tiêu Bách Đạo, sư phụ của họ.

Bên ngoài Càn Khôn Phiên, Tiêu Bách Đạo chóp mũi cay xè, vành mắt đỏ hoe.

Mà bên cạnh ông, Hồ Vạn Khuê suýt nữa tức thổ huyết!

Vì trước mặt Hình Vu, lại xuất hiện đúng là Phượng Khê!

Tên đồ đệ bất hiếu này!

Chờ ngươi ra ngoài, ta nhất định thanh lý môn hộ!

Còn lại, người thì gặp sư phụ, người gặp cha mẹ, người thì gặp người trong lòng.

Trước mặt Thẩm Chỉ Lan lại chậm mãi không có ai xuất hiện. Một lúc sau, mới hiện lên thân ảnh Bách Lí Mộ Trần.

Bách Lí Mộ Trần cũng không để tâm, nghĩ chắc Càn Khôn Phiên bị Phượng Khê "quậy" quá nên hiển thị có chút chậm trễ.

Hình Vu gãi đầu nói:

“Tiểu sư muội, dù biết đây chỉ là ma nơ canh, ta vẫn không thể ra tay nổi!”

Những người khác cũng vậy.

Kể cả đám Ma tộc tinh anh cũng đều tỏ vẻ khó xử.

Bên ngoài Càn Khôn Phiên, đám ăn dưa sôi nổi cảm thán — thiết kế ải này đúng là thâm độc.

Nhưng dù gì, mấy đứa nhỏ cũng phải sớm muộn vượt qua cửa này thôi.

Nếu không, mai kia rơi vào ảo cảnh, biết rõ người kia là giả, chỉ vì một gương mặt quen thuộc mà không ra tay nổi thì nguy to.

Đúng lúc này, Phượng Khê nhẹ nhàng giơ tay nhỏ lên:

“Các bằng hữu Ma tộc, ta có một đề nghị nho nhỏ — hay là đôi bên trao đổi đối tượng ám sát thì sao?

Chúng ta g.i.ế.c người của Ma tộc, các ngươi g.i.ế.c người của Nhân tộc!”

Mọi người lập tức mắt sáng rỡ!

Phải rồi!

Chỉ cần hoán đổi mục tiêu, liền không còn gánh nặng tâm lý!

Thế là, Nhân tộc và Ma tộc đổi vị trí cho nhau.

Giết cái rụp, m.á.u me be bét, không chút do dự!

Đặc biệt là Ứng Phi Long, cố tình chọn “Phượng Khê”.

Giết xong còn chưa đủ, còn hỏa táng luôn!

Phượng Khê: “……”

Tiểu Hồng, ngươi cứ chờ đó cho ta!

Rồi sẽ có ngày, ta bắt ngươi quỳ xuống gọi tổ tông!

(Vốn dĩ nàng định nói là “bá bá”, nhưng nghĩ lại ở đây không có cách xưng hô đó, người ta nghe cũng chẳng hiểu, mà như vậy thì… mất lịch sự quá.)

Bên ngoài Càn Khôn Phiên, đám quần chúng ăn dưa lại lần nữa, lần nữa, rồi lại lần nữa bị Phượng Khê doạ sợ đến há hốc mồm!

Ta hỏi thật, mấy cái chiêu trò này của Phượng Khê đều là nghĩ thế nào ra vậy hả?!

Nhưng mà, cái này không tính là phạm quy sao?

Phượng Khê đương nhiên biết là có chút... lách luật.

Nhưng “pháp bất trách chúng”! Có giỏi thì Càn Khôn Phiên đào thải hết bọn ta đi!

Dù sao nàng cũng không muốn để Tiêu Bách Đạo phải tận mắt nhìn thấy cảnh đồ đệ của mình ra tay g.i.ế.c mình...

Dù biết rõ đó chỉ là giả.

Loading...