Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 121
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:17:14
Lượt xem: 2
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
121. Ngươi lợi hại, ngươi cao quý, ta đắc tội không dám ngẩng đầu.
Giang Tịch và mọi người đều đưa mắt mong chờ nhìn về phía Phượng Khê.
Phượng Khê thong thả cất lời:
“Các huynh có nhận ra trạm kiểm soát này khác gì mấy trạm trước không?”
Hình Vu – tự nhận là đại thông minh – lập tức đáp lời:
“Nơi này yêu thực nhiều hơn hẳn mấy chỗ trước! Trạm trước có thấy cái nào đâu!”
Quân Văn bĩu môi:
“Chuyện đó khỏi cần ngươi nói! Mở mắt ra là thấy rồi!
Tiểu sư muội mà bảo có chỗ khác là ý khác cơ, không phải cái kiểu đếm cây đâu!
Ta thấy là mấy trạm trước yêu thực đều là hàng thủ công, trông giả trân lắm. Còn chỗ này, yêu thực nhìn y như ngoài đời thật!
Tiểu sư muội, ta đoán chuẩn chưa?”
Phượng Khê gật đầu cái rụp:
“Ngũ sư huynh nói chí phải. Chỗ này thiết kế sát với hiện thực, mấy con yêu thực chúng ta thấy cũng giống như mấy loài thật ngoài đời.”
Quân Văn lập tức quay sang liếc Hình Vu một cái đầy đắc ý.
Ngoại lai thì vẫn cứ là ngoại lai!
Cái gọi là tâm linh tương thông, vẫn phải là ta với tiểu sư muội đây!
Phượng Khê tiếp lời:
“Cũng bởi vì nơi này gần giống thực cảnh nên muội mới nảy ra một kế sách thiên tài.
Các huynh nhìn kìa, thấy gì không?”
Mọi người nhìn theo tay nàng chỉ, thấy trong bụi hoa đằng xa có mấy con linh ong đang cần mẫn hút mật.
Bụng chúng có hoa văn rất đẹp nhưng cũng cực độc – đây là loài ong gai độc, đụng phát là đi đời.
Phượng Khê cong môi cười:
“Yêu thực ở đây cũng cần linh ong thụ phấn. Vậy nên nếu chúng ta nắm được linh ong, lũ yêu thực sẽ phải nghe chúng ta điều khiển. Không nghe thì… muội cho tuyệt giống luôn!”
Quân Văn: “……”
Giang Tịch và mọi người: “……”
Ta chỉ muốn hỏi, ngươi nghĩ ra cái chiêu độc địa này kiểu gì vậy?
Mà quan trọng là: Ngươi định khống chế ong kiểu gì?
Lỡ khống chế không được, bị đốt cho vài phát thì ăn no luôn đấy!
Cân nhắc một hồi, Giang Tịch vẫn gật đầu đồng ý với kế hoạch của Phượng Khê. Dù gì cũng là năm người đồng thuận, thiểu số phục tùng đa số thôi.
Sau khi nghỉ ngơi xong, cả đám lén lút đi theo đàn ong kia, tìm ra được tổ.
Linh ong tuy là linh vật, nhưng tính nết cũng giống ong thường – đừng động chạm là nó cũng không tấn công.
Thế nên, Phượng Khê và mọi người tới gần tổ ong mà vẫn yên ổn vô sự.
Phượng Khê đi vòng quanh tổ ong mấy vòng, sau đó bảo mọi người lui ra xa tránh bị vạ lây.
Giang Tịch lo lắng muốn dặn dò mấy câu, quay qua đã thấy Quân Văn cùng ba người còn lại… chạy mất dép.
Giang Tịch: “……”
Không ai đáng tin hết!
Kỳ thật, trong lòng bốn người kia nghĩ rất đơn giản:
Tiểu sư muội làm gì là có lý do hết, đừng cản, cứ đứng xa ra là được!
Giang Tịch không yên tâm, còn cố căn dặn vài câu rồi mới rút lui.
Phượng Khê dựng cho mình một lớp lá chắn linh lực, sau đó đứng trước tổ ong, hô to:
“Ong hậu có nhà không? Ra đây tán gẫu cái coi!”
Tiếng trả lời của nàng là… một bầy ong đen nghịt kéo tới, kêu vù vù như muốn san bằng mọi thứ!
Nhưng sau đó… cả đàn ong lao thẳng vào… một tảng băng sơn.
Không sai, pháp bảo Cực Địa Băng Nguyên lại một lần nữa phát huy uy lực.
Lũ ong đông cứng thành cục, rơi bịch bịch như sàng lọc gạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-121.html.]
Chứ đừng nói tấn công, để lâu tí nữa là c.h.ế.t sạch!
Phượng Khê đứng trên tảng băng, tay chắp sau lưng, chậm rãi nói:
“Ta là người biết nói lý lẽ, nên luôn tiên lễ hậu binh.
Ong hậu, ngươi mà còn không ra, mấy đứa nhỏ của ngươi e là phải… hóa thành ong đông lạnh luôn đấy!”
Một lát sau, một con ong to gấp ba lần ong thường, bụng béo tròn, lảo đảo chui ra từ tổ.
Mắt thì trợn lên trông rất dữ tợn, nhưng vì lạnh quá nên run cầm cập, trông đến là buồn cười.
Phượng Khê cười hi hi:
“Ta nói thẳng luôn nhé.
Ta cần hái Tử Linh Nấm ở chỗ Nhất Thiên Nhất Địa Thần Mộc, nhưng mà nơi đó toàn yêu thực chắn đường, rất phiền.
Vậy nên ta muốn mượn đàn ong các ngươi mở đường hộ.
Chỉ cần khiến tụi yêu thực kia ngoan ngoãn không tấn công bọn ta là được.
Dĩ nhiên, ta không ép. Hoàn toàn tự nguyện.
Ngươi không muốn giúp cũng không sao.”
Nói rồi, nàng lôi từ nhẫn trữ vật ra một ống chứa bằng dung nham, khẽ mở ra, tỏa mùi thơm nức:
“Thứ này ngon lắm đấy! So với mật hoa ăn còn đã hơn!
Muốn thử tí không?”
Ong hậu: “……”
Cái quái gì mà gọi là "tự nguyện"??
Phượng Khê tiếp lời, vẻ mặt nghiêm túc:
“Yên tâm, ta không để các ngươi làm không công.
Làm xong, ta tặng ngươi ít đan dược, giúp tăng cấp tu vi.
Tu vi cao thì mới giữ được ngai hậu, bằng không sớm muộn gì cũng có ong hậu khác lên thay.
Sao nào? Chơi không?”
Ong hậu “cam tâm tình nguyện” gật đầu cái rụp.
Không gật cũng không được!
Băng sơn hay dung nham cái nào cũng đủ đập nát tổ trong một nốt nhạc!
Phượng Khê thấy ong hậu đồng ý, mới thu lại băng sơn, còn tặng trước nửa ống “tiền đặt cọc”.
Sau đó, dắt theo một đàn ong oai vệ đi tìm Giang Tịch và đồng đội.
Mặc dù không nghe rõ Phượng Khê thương lượng gì, nhưng thấy băng sơn là Giang Tịch cũng hiểu đại khái.
Ứng Phi Long và Tư Huyền thì ngây người:
Nàng ấy… mang theo một tảng băng sơn bên người á? Cái gì vậy trời??
Chưa từng thấy! Không dám tin! Không hiểu luôn!
Ngay sau đó, Phượng Khê dắt đàn ong đi đến một cây Thuần kim Giảo Quỳ – loại yêu thực có màu vàng chóe, đặc điểm là khi con mồi đến gần thì lá cây sẽ phình ra và… treo cổ nó lên!
Vừa thấy Phượng Khê, cây Giảo Quỳ bắt đầu múa lá điên cuồng.
Phượng Khê vỗ tay mấy cái, khinh bỉ nói:
“Ngươi mù hả? Không thấy ta là ong chúa chi vương à?
Ngươi mà dám động đến ta nửa sợi lông, ta cho đàn ong nghỉ thụ phấn, để ngươi khỏi sinh thêm hạt nào!
Yên tâm, ong không ăn phấn hoa của ngươi, ta cho chúng ăn… linh mật một vạn cân! Mười đời không hết!”
Giảo Quỳ… từ từ cụp lá lại.
Ngươi lợi hại, ngươi cao quý, ta đắc tội không dám ngẩng đầu.
Phượng Khê toàn thắng mở màn, khí thế tăng gấp trăm lần!
Nàng để đàn ong vây quanh sáu người, tiếp tục tiến về phía trước.
Đàn ong cực kỳ quen thuộc với bố cục yêu thực quanh đây, thậm chí cả mấy cái giấu dưới đất cũng không thoát.
Mỗi lần phát hiện yêu thực, đàn ong báo trước, Phượng Khê chỉ việc bước ra hù dọa bằng danh nghĩa ong chúa chi vương, lần nào cũng trúng!
Bởi vì cuối cùng thì –
Không sinh sản được… là tuyệt đường sống.