Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:23:09
Lượt xem: 1

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

136. Rọi sáng cái mặt nhỏ bé ham tiền của Nữu Cỗ Lộc Cầu

"Nữu Cỗ Lộc Cầu?"

"Cái tên qu.ỷ gì mà nghe như tên thú cưỡi thế?!"

Lại còn, một tên Luyện Khí kỳ đại viên mãn mà cũng dám mò đến đây tìm đường c.h.ế.t à?!

Giang Tịch suýt thì nghẹn thở vì tức.

Hắn không cần nhìn cũng đoán được cái tên "Cầu" kỳ quái kia chắc chắn là Phượng Khê!

Hắn hung hăng trừng mắt nhìn Quân Văn một cái, sau đó ngẩng đầu nhìn lên đài.

Quân Văn lập tức rụt cổ.

Hắn cảm thấy Giang Tịch đúng là thích lo chuyện bao đồng, rõ ràng tiểu sư muội người ta còn có thể ép huynh chạy vòng vòng, đám Trúc Cơ sơ kỳ kia thì có đáng gì, một bữa sáng thôi!

Vừa kiếm được tiền, vừa tích lũy kinh nghiệm thực chiến – có ai không muốn?

Lúc này, gã to con trên đài bắt đầu phát biểu.

"Các vị, không cần ta nói nhiều, các ngươi cũng biết trận này kết quả thế nào.

Với cái thân hình cỡ đó, ta dùng hai ngón tay cũng có thể bóp nát!

Hắn là Luyện Khí kỳ đại viên mãn, còn ta đã là Trúc Cơ kỳ. Chênh lệch như trời với đất!

Rõ ràng là hắn muốn tìm c.h.ế.t mà!

Các ngươi nói xem, lát nữa ta bẻ tay hắn trước, hay là chân hắn trước đây? Ha ha ha!"

Đến lượt Nữu Cỗ Lộc Cầu bước ra, hắn nói bằng giọng nghẹn ngào:

"Ta cũng là bị ép đến đường cùng… mấy ca ca trong nhà đều bệnh nặng, cần tiền mua thuốc gấp…"

Giang Tịch: "……"

Quân Văn: "……"

Dưới đài vang lên một tràng ồn ào, ai nấy đều đổ xô đặt cược cho gã áo hồng, chẳng ai buồn liếc đến bên áo đen.

Nói đùa à, cái kiểu xui xẻo vừa nhìn đã biết thua rồi, ai ngu mà đặt cửa hắn?

Ngay cả tiểu nhị phụ trách ghi cược cũng nghĩ vậy.

Nhưng rồi chợt nghe có người hô lên:

"Ta đặt mười vạn linh thạch!"

Tiểu nhị: "……"

Ơ kìa? Không phải vừa nãy mới có mấy kẻ keo kiệt đặt mười linh thạch à? Giờ lên mười vạn là điên rồi sao?

Ngay sau đó, Giang Tịch cũng thản nhiên nói:

"Ta cũng đặt mười vạn linh thạch."

Tiểu nhị: "……"

"Trời má ơi! Một đôi coi tiền như cỏ rác!"

Lúc đầu, nhiều người nghĩ trận này tỷ lệ thưởng thấp, chẳng lời lãi gì. Nhưng giờ thấy có hai kẻ điên cược tổng cộng hai mươi vạn, đám đông lập tức sốt sắng đặt cược theo.

Vì vậy, thời gian cược cũng được kéo dài thêm.

Trên đài, gã to con vẫn đang huênh hoang phách lối, còn Nữu Cỗ Lộc Cầu thì cúi gằm mặt, tỏ vẻ chán đời không muốn sống nữa.

Cuối cùng, trọng tài tuyên bố:

"Tỷ thí bắt đầu!"

Nữu Cỗ Lộc Cầu ôm quyền, nói đầy lễ độ:

"Vị tráng sĩ này, tại hạ có thói quen – luôn nhường đối phương ba chiêu. Mời huynh ra tay trước!"

Gã to con trợn trừng mắt:

"Ngươi? Nhường ta ba chiêu? Ngươi đùa à?! Ta còn định nhường ngươi ba chiêu đây!"

Nữu Cỗ Lộc Cầu ngơ ngác: "Huynh nói sao? Huynh nhường ta ba chiêu?"

Gã to con: "……" (Không nghe hiểu người ta đang nói tiếng người à?!)

Nhưng vì sĩ diện, hắn vẫn gật đầu: "Được, thấy ngươi yếu như gà con, ta cho ngươi ba chiêu. Ra chiêu đi!"

Nữu Cỗ Lộc Cầu nghe xong, thong thả kết ấn, phóng ra một sợi dây đằng linh lực yếu xìu, chỉ bằng chỉ thêu hoa, cuốn về phía đối phương.

Gã to con cười khẩy tới mang tai. Cái dạng phế vật này mà cũng dám lên luận võ đài Trúc Cơ kỳ?

Hắn chẳng thèm né, giơ tay chụp một cái đã bóp nát.

Dưới đài có người hô lên:

"Hay lắm! Hồng y tráng sĩ thật là lợi hại! Đúng là thiên tài!"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-136.html.]

Không ít người quay lại nhìn người vừa reo hò – không phải là một trong hai tên ngu đặt cược cho áo đen sao?

Hắn đang cổ vũ… cho đối thủ?

Chẳng lẽ cổ vũ nhầm người rồi?

Nhưng lúc này chẳng ai bận tâm nữa, tất cả đều reo hò theo.

Gã to con nghe tiếng hò reo thì bắt đầu lâng lâng.

Ngay lúc này, Phượng Khê tung ra chiêu thứ hai – một ngọn lửa nhỏ xíu bay về phía hắn.

Gã lại khinh thường, phẩy tay dập tắt.

Dưới đài vỗ tay như sấm!

Hắn bắt đầu tưởng tượng sắp phát tài đến nơi.

Bỗng nhiên, phía đối diện, Nữu Cỗ Lộc Cầu nhanh như chớp kết ấn, một quả cầu lửa to như cối xay phóng thẳng về phía hắn!

Nếu bình thường, hắn hoàn toàn có thể né hoặc dùng phi kiếm đỡ.

Nhưng do nãy giờ mãi phách lối, phi kiếm còn chưa rút ra.

Hắn chỉ kịp nghiêng đầu, nhưng người vẫn bị cầu lửa táp trúng!

Lửa bùng lên, rọi sáng cái mặt nhỏ bé ham tiền của Nữu Cỗ Lộc Cầu.

Chưa kịp định thần, Nữu Cỗ Lộc Cầu đã xông đến, đá một cú bay khỏi đài!

Dưới đài hỗn loạn, người của luận võ tràng vội xông lên dập lửa cho gã to con.

Gã vừa xấu hổ vừa tức, chỉ tay lên đài:

"Ngươi… ngươi thắng chẳng quang minh chính đại gì cả!"

Nữu Cỗ Lộc Cầu gật đầu: "Ừ."

Gã to con vốn đã bị cháy sém, nghe vậy tức đến đứt hơi, ngất xỉu tại chỗ.

Phượng Khê: "……"

"Ngất luôn rồi à? Tu tiên giới giờ yếu bóng vía dữ thần!"

Trong đầu, Tiểu Hắc Cầu hưng phấn hét lên:

"Chủ nhân ơi, người lợi hại quá đi! Tiểu cầu bội phục người như nước sông cuồn cuộn…"

Phượng Khê tâm trạng tốt, thuận miệng khen vài câu, khiến Tiểu Hắc Cầu đỏ hồng cả người, biến thành một quả cầu đỏ rực.

"Quả nhiên chủ nhân yêu ta nhất!"

"Nếu không thì sao lại đặt tên là Nữu Cỗ Lộc Cầu chứ? Không gọi Điểu, không gọi Miêu, mà gọi Cầu – chính là vì chủ nhân nhớ đến ta!"

"Chỉ có ta mới là linh sủng mà chủ nhân để trong tim!"

Dưới đài, Quân Văn che miệng cười như kẻ trộm, lấy phù truyền âm nói với Giang Tịch:

"Thấy chưa? Tiểu sư muội của ta, ba chiêu – à không, bốn chiêu – đẹp đẽ đánh bại đối thủ!"

"Vừa rồi bao nhiêu tên ngốc cược nhầm, lần này chúng ta lời to rồi!"

...

Lúc này, trọng tài lớn tiếng tuyên bố:

"Áo đen – thắng! Nữu Cỗ Lộc Cầu đạt thưởng 5000 linh thạch, chia cược tổng cộng… mười ba vạn ba nghìn năm trăm linh thạch!"

Lời vừa dứt, cả hiện trường sôi sục!

Cái gì Cầu đó mà lại thắng cược nhiều đến vậy?!

Nhưng nghĩ lại cũng phải – ngoài hai kẻ cược nàng thắng, toàn trường đều dồn cho áo hồng, thế nên tỷ lệ ăn quá trời cao.

Hai tên kia chắc còn lời hơn cả nàng!

Quân Văn cười đến suýt lật ghế, tính toán:

"Một trận lời hơn bốn mươi vạn, trừ vốn vẫn còn hơn ba mươi vạn!"

Ngay cả Giang Tịch bình tĩnh cũng không bình tĩnh nổi.

"Đời này ta chưa từng giàu như thế!"

Tất cả số tiền này đều nhờ tiểu sư muội, tất nhiên phải để nàng phân phối!

Giang Tịch cảm thấy việc quan trọng bây giờ là kéo Phượng Khê xuống khỏi đài càng nhanh càng tốt!

Nhưng theo quy tắc trước đó, mỗi người chỉ được đấu một trận.

Nàng dù không muốn xuống cũng phải xuống.

Phượng Khê cũng đang tính toan bước xuống, tâm trạng phơi phới.

Nhưng đúng lúc đó, trọng tài đột nhiên gọi:

"Này, cái gì Cầu đó, khoan đã!"

Loading...