Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:26
Lượt xem: 2

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8Ux8gfDXfh

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

141. Tiểu sư muội quả nhiên bao trị bách bệnh

Tiêu Bách Đạo còn đang ngẩn ngơ, Phượng Khê đã đưa cho hắn một cái nhẫn trữ vật:

“Sư phụ, tụi con tổng cộng thắng được 3 triệu 100 ngàn linh thạch! Mỗi người giữ lại hai trăm ngàn tiêu vặt, còn dư 2 triệu 300 ngàn, tụi con dâng hết hiếu kính cho người đó!

Tụi con còn mua thêm cho người hai bộ đồ mới nè, sư phụ coi thử có thích không?”

Nói xong, Phượng Khê lôi ra hai bộ y phục, một bộ xanh lam, một bộ trắng tinh.

Cái vụ hứa mua đồ hồng nhạt hồi trước, chẳng qua chỉ là chọc ghẹo thôi.

Tiêu Bách Đạo giọng run run xúc động: “Thích... thích lắm! Các con mua cái gì sư phụ cũng thích hết!”

Ba người Giang Tịch bên cạnh thì xấu hổ không biết giấu mặt vào đâu.

Một phần là vì... số linh thạch này đều do Phượng Khê cày ra. Phần nữa là bởi trước giờ, bọn họ vốn chẳng nghĩ tới chuyện mua quà hay mang gì đó về cho sư phụ.

Không phải bọn họ không có lòng hiếu thuận, chỉ là... trong đầu bọn họ mặc định rằng kiếm được tiền cho tông môn là đủ rồi.

Tiêu Bách Đạo cảm động khen lấy khen để, nhưng vẫn nhất quyết không chịu nhận số linh thạch này.

Phượng Khê dở hết tuyệt chiêu làm nũng bán manh, Tiêu Bách Đạo cuối cùng mới nhận lấy, nhưng lại lôi ra một tờ giấy nợ, trịnh trọng viết tên vào.

Phượng Khê suýt phì cười:

“Sư phụ, người cứ bắt con ký giấy nợ hoài, mai mốt con thành chủ nợ lớn nhất của Huyền Thiên Tông mất!”

Tiêu Bách Đạo bị chọc cười ngặt nghẽo!

Vốn định tranh thủ hỏi cho rõ vụ đại chiêu bí mật kia, nhưng bên ngoài có việc gấp, đành phải tạm gác lại.

Ra khỏi sân của Tiêu Bách Đạo, Cảnh Viêm hớn hở đòi tỷ thí với Phượng Khê.

Phượng Khê tất nhiên vui như mở hội.

Đại sư huynh với Ngũ sư huynh trước đó đều đã bị nàng hành cho ra bã, giờ đổi sang Ngũ sư huynh luyện tay, cũng hợp lý!

Thế là bốn người rủ nhau tới sân của Cảnh Viêm.

Cảnh Viêm nghiêm túc dặn dò:

“Tiểu sư muội, ta là Trúc Cơ kỳ tầng sáu trung kỳ đó, muội phải cẩn thận một chút!”

Quân Văn đứng bên mép cười tới sắp gãy miệng.

Ngươi còn dặn tiểu sư muội phải cẩn thận? Đợi lát nữa ngươi khóc ròng ra luôn thì có!

Phượng Khê lúc đầu cứ né trái né phải, bộ dạng lanh lẹ như cá trạch, chuyên lấy né tránh làm chủ.

Cảnh Viêm chỉ thấy Phượng Khê thân pháp nhanh nhẹn, ngoài ra cũng không để ý gì.

Mười lăm phút sau…

Phượng Khê bắt đầu phản công!

Kiếm pháp sắc bén, biến ảo cực kỳ, mới nãy còn nghiêng thế áp đảo một bên lập tức bị nàng kéo về thế cân bằng.

Cảnh Viêm há hốc mồm: Đây là kiếm pháp gì vậy? Không giống hẳn Huyền Thiên Kiếm Pháp mà?!

Cảm giác nếu không xuất đại chiêu thì không cách nào thắng nổi, hắn nghiêm túc báo trước:

“Tiểu sư muội, ta phải dùng đại chiêu rồi, muội cẩn thận nhé!”

Nói rồi, đại chiêu Thôn Thiên Hỏa cuồn cuộn kéo tới, như sóng lửa quét thẳng về phía Phượng Khê!

Phượng Khê xòe tay nhỏ ra, bắt đầu... thổi gió chặn lửa.

Nhưng tu vi của Cảnh Viêm cao hơn hẳn đám tán tu ngoài kia ba tầng, nội công vững chắc hơn, tay nhỏ của Phượng Khê thổi kiểu gì cũng không cản nổi ngọn lửa, buộc phải liên tục lùi về sau.

Dù Cảnh Viêm đã cố thu lực rồi đó!

Phượng Khê mắt sáng như sao!

Tứ sư huynh đúng là giống như cây mầm bồi luyện tốt nha!

Thế là nàng liên tục phóng tay nhỏ, trái một cái, phải một cái, trên cũng có, dưới cũng có, động tác y hệt Quan Âm Thiên Thủ.

Cảnh Viêm suýt trẹo mắt!

Trước đây chỉ nghe nói tiểu sư muội biết phóng tay nhỏ, nào ngờ nàng còn biết phóng liên hoàn combo!

Tinh thần chiến đấu của hắn bùng cháy, lập tức thôi thu lực, đánh hết sức!

Kết quả, Phượng Khê hơi đuối, liền hét:

“Tứ sư huynh! Muội phải phóng đại chiêu thiệt nè, huynh chú ý!”

Vừa dứt lời, Cảnh Viêm liền thấy trên trời rơi xuống một chữ “Quỳ” to đùng.

Cảnh Viêm: “???”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-141.html.]

Cái quỷ gì vậy?

Chưa kịp hoàn hồn, chữ “Quỳ” nổ tung thành mười ba nét bút, như đạn bay thẳng về phía hắn!

Cảnh Viêm triệt để đơ người!

Đại chiêu còn có thể... biến hình kiểu này á?!

May mà hắn phản ứng nhanh, né được tất cả.

Chưa kịp thở ra một hơi, Phượng Khê lại thả ra tiếp một chữ “Quỳ” mới.

Cảnh Viêm: “……”

Lúc này hắn mới hiểu vì sao Ngũ sư đệ lại nhìn hắn bằng ánh mắt vui sướng khi người gặp họa!

Hiểu luôn vì sao Đại sư huynh cứ ngập ngừng muốn nói mà không dám!

Tiểu sư muội, thực sự đáng sợ!!!

Kế tiếp, Phượng Khê liên tục thả thêm năm chữ “Quỳ”!

Nếu không phải sợ dọa người chạy mất dép, nàng còn tính thả một chuỗi dài nữa kìa!

Cảnh Viêm thở hổn hển, chân run lẩy bẩy.

Không phải sợ, mà là mệt! Né liên tục, suýt nữa đứt gân luôn rồi!

Quân Văn bĩu môi:

“Lão Tứ, ngươi kém quá nha! Ta bây giờ né được hẳn mười cái chữ quỳ liền đó, ngươi cố gắng thêm đi!”

Cảnh Viêm: “……”

Phượng Khê lau mồ hôi:

“Tứ sư huynh! Hôm nay đánh vui quá! Mai muội tới tiếp, mốt muội cũng tới! Muội tới mỗi ngày luôn!”

Sắc mặt Cảnh Viêm cứng đờ ngay tại chỗ.

Hôm nay còn suýt nữa quỳ thiệt, ngày mai biết làm sao giờ?!

Đêm nay khỏi ngủ!

Luyện thôi!

Ngũ sư đệ né được mười cái, ta ít nhất phải né được mười lăm!

Giang Tịch bên cạnh thầm nghĩ: Chắc giờ lão Tứ không còn tâm trí mà thả hồn bay bổng nữa rồi, chỉ lo giữ tôn nghiêm sư huynh của chính mình thôi!

Tiểu sư muội, quả nhiên là thần dược chữa bách bệnh!

Mấy ngày sau đó, ngoài tu luyện, Phượng Khê ngày nào cũng kéo tới tìm Cảnh Viêm luận bàn.

Cảnh Viêm cắn răng nhẫn nhịn, nén cả thời gian ngủ, mỗi ngày mắt thâm quầng như gấu trúc mà vẫn lên sàn chiến đấu.

Tất nhiên, Phượng Khê cũng có chừng mực, mỗi lần đánh tới lúc Cảnh Viêm suýt chịu không nổi thì dừng, không để hắn thật sự mất mặt mà quỳ xuống.

Hôm nay, Cảnh Viêm ngồi đợi mãi không thấy Phượng Khê tới, trong lòng bất an.

Tiểu sư muội không lẽ gặp chuyện gì?!

Hắn nôn nóng chạy thẳng tới sân của Phượng Khê, đập cửa rầm rầm:

“Tiểu sư muội! Tiểu sư muội!”

Im lặng.

Không nhịn được nữa, hắn đá văng cửa, xông vào.

Vừa vào đã thấy Phượng Khê nằm sõng soài, thất khiếu đổ m.áu!

Cảnh Viêm mặt mũi tái mét, tay run run với tới thăm dò hơi thở.

May mà còn thở, nếu không chắc hắn khóc luôn tại chỗ rồi!

Hắn vội vã truyền tin cầu cứu cho cả Tiêu Bách Đạo và đám sư huynh đệ.

Quân Văn trả lời đầu tiên:

“Tiểu sư muội khí huyết mạnh quá, chảy tí m.á.u cũng không sao đâu.”

Giang Tịch tiếp lời:

“Tứ sư đệ, tiểu sư muội thỉnh thoảng vẫn vậy đó. Không cần lo, lát tỉnh liền.”

Cuối cùng là Tiêu Bách Đạo, đáp cực kỳ đáng tin:

“Lão Tứ, giúp Tiểu Khê lau sạch m.á.u trên mặt đi, kẻo bẩn hết quần áo với chăn đệm.”

Cảnh Viêm: “……”

Loading...