Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 145
Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:30:35
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
145. Mộc kiếm vô cùng cảm động, nhưng cũng vô cùng không dám cử động.
Phượng Khê rất cạn lời.
Bởi vì trong nhẫn trữ vật, mộc kiếm đang cố gắng tự mình… quét sơn.
Không sai, là quét sơn!
Dùng chính cái thùng sơn đen mà lúc luận võ trước đó Phượng Khê đã cho nó quét lên.
Chỉ thấy mộc kiếm tự mình nhảy vào thùng sơn, quay tới quay lui, lăn lộn mấy vòng, nhúng cho cả thân đen thui như than.
Sau đó lại "ầm" một tiếng, chui tọt vào trong "Băng Sơn" để... rửa sạch.
Nghĩ tới cái bộ dạng uể oải, sống dở c.h.ế.t dở thường ngày của nó, Phượng Khê cũng phải bội phục: có thể trong thời gian ngắn làm liền mạch từng ấy chuyện, chắc chắn là có tật giật mình rồi!
Chỉ cần dùng gót chân cũng nghĩ ra: chắc chắn là tên này làm trò mờ ám, muốn giấu diếm chuyện gì đây.
Phượng Khê hơi mệt tâm.
Linh sủng thì thôi, linh căn cũng thôi đi, giờ đến cả mộc kiếm cũng mang dáng vẻ lén la lén lút như trộm c.hó!
Không biết học từ ai nữa chứ!
Ngay lúc Phượng Khê còn đang cạn lời, bên kia, Hình Vu đã bị mấy đệ tử Vạn Kiếm Tông lôi sang một bên.
“Nơi đây là Vạn Kiếm Môn, một đệ tử Ngự Thú Môn như ngươi giở trò phách lối cái gì?!”
“Chúng ta còn chưa kịp nói được mấy câu với tiểu sư muội đâu, ngươi đã ở đó càm ràm!”
Bị đẩy qua một bên, Hình Vu tức tới mức hừ hừ liên tục.
Nhìn cảnh tượng trước mắt, Cảnh Viêm không biết đây đã là lần thứ mấy trong ngày hoài nghi nhân sinh.
Trước kia đệ tử thân truyền của Tứ đại tông môn gặp nhau, nhiều lắm cũng chỉ hàn huyên vài câu cho có lệ thôi, giờ đám người Hình Vu này thế nào lại nhiệt tình với tiểu sư muội dữ vậy?!
Một tiếng “tiểu sư muội”, hai tiếng “tiểu sư muội”, các ngươi còn biết ngượng không hả?
Đây là tiểu sư muội của ta cơ mà!!!
Nửa canh giờ sau, mọi người đến Kiếm Trủng.
Trước đó, Quân Văn cũng từng giới thiệu qua cho Phượng Khê: cái gọi là Kiếm Trủng, kỳ thực là phần mộ kiếm – nơi ch.ôn cất vô số thanh tàn kiếm.
Về lai lịch của đống tàn kiếm này, chẳng ai biết rõ.
Tương truyền, tổ sư khai sơn của Vạn Kiếm Tông lập tông chính là để bảo hộ nơi này.
Khi tận mắt nhìn thấy Kiếm Trủng, Phượng Khê quả thực bị chấn động.
Một cái hố đường kính mấy trăm trượng, bên trong cắm đầy tàn kiếm, ngang dọc đan xen, nhiều không đếm xuể.
Lăng Thiên Đình dặn dò Giang Tịch cùng mấy người bên cạnh:
“Kiếm Trủng vẫn còn sót lại ý thức trước khi bị hủy, các ngươi đừng tùy tiện dùng thần thức đi dò xét, kẻo bị cảm xúc tiêu cực của chúng nó làm tổn thương thần thức.”
Vừa dứt lời, Phượng Khê lập tức cảm nhận được một đám cảm xúc rối bời đang đan xen quanh mình: đau đớn, hung ác, huyết tinh, tuyệt vọng…
Phượng Khê: “……”
Ta có làm gì đâu?!
Rõ ràng là tụi nó tự động nhào tới cảm giác của ta mà!
Nói chuẩn ra, giống như đang… công kích nàng.
Phượng Khê thầm đoán tám phần là liên quan tới mộc kiếm, cho nên cũng không nói ra.
Trong khoảnh khắc, nàng bị bao vây bởi đủ loại cảm xúc tiêu cực, thần thức đau như bị kim châm.
Nếu đổi lại là người khác, chắc đã ngất luôn tại chỗ.
Nhưng Phượng Khê từng trải qua đòn hiểm "Nữu Cỗ Lộc Khê" trong ngọc giản rồi, chút đau đớn này chẳng là gì.
Nàng coi đám cảm xúc tiêu cực này thành một buổi... châm cứu.
Đau, mà cũng thấy sướng.
Thậm chí còn có tâm tình rảnh rỗi để giáo huấn mộc kiếm một bài tư tưởng:
“Khi ta ký khế ước với ngươi, đã quyết tâm cả đời bảo hộ ngươi!
Chỉ cần ngươi bình an, đừng nói thần thức bị công kích, dù cho vạn tiễn xuyên tâm, ta cũng cam tâm tình nguyện!
Ta không cầu gì khác, chỉ cầu ngươi sớm ngày phá kén thành điệp, tìm lại vinh quang năm xưa!
Chúng ta cùng nhau trải hết nhân gian ấm lạnh, duyệt tận thế gian phồn hoa!
Cùng nhau đạp núi dẫm sông, thượng thiên nhập hải, sống cho trọn một đời kiếm sinh không hối tiếc!”
Mộc kiếm trốn trong "Băng Sơn" nghe xong, cảm động đến mức chảy nước mắt... đen thui! (do quét sơn =))) )
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-145.html.]
Tiếc rằng tu vi nó còn yếu, không cách nào trực tiếp trò chuyện cùng Phượng Khê.
Nhưng Phượng Khê vẫn cảm nhận mơ hồ được nó rất cảm động, cũng rất... không dám cử động.
Không biết tiểu tử này trước đó làm chuyện trái lương tâm gì, mà giờ chột dạ thấy rõ.
Đúng lúc ấy, Phượng Khê nghe chưởng môn Vạn Kiếm Tông – Lộ Chấn Khoan nói:
“Ba vị, mau nhìn!
Tàn kiếm trong Kiếm Trủng lại bắt đầu rung động rồi!
Hơn nữa hôm nay biên độ còn lớn hơn trước kia!”
Phượng Khê thu hồi thần thức, nhìn kỹ vào Kiếm Trủng.
Nói thật, cái gọi là "rung động mạnh" của Lộ Chấn Khoan cũng chỉ là so với bình thường thôi, nếu không để ý kỹ còn chẳng nhìn ra.
Nhưng đúng là đang rung.
Ngay cả những chuôi kiếm gãy lìa cũng đang run run lắc lư.
Lộ Chấn Khoan sốt ruột:
“Nếu một ngày nào đó tàn kiếm phát cuồng, hậu quả thật sự không dám tưởng tượng!
Ta mời ba vị tới đây, là muốn cùng bàn bạc, xem nên làm thế nào mới ổn thỏa.”
Tiêu Bách Đạo nhíu mày:
“Ngươi lo lắng không sai.
Nghe đồn trong Kiếm Trủng có đến mấy chục vạn thanh tàn kiếm, nếu thật sự đồng loạt bạo động, tất sẽ gây ra tổn thất cực lớn.
Chưa kể còn có thể ảnh hưởng đến phong ấn linh kiếm của bốn phái chúng ta.
Tốt nhất là phòng ngừa chu đáo, dựng một đại trận phòng hộ.
Dù không ngăn được hoàn toàn, ít ra cũng có thể cảnh báo trước để chúng ta kịp thời ứng phó.”
Hiếm khi Bách Lí Mộ Trần cũng không cãi lại, phụ họa:
“Tiêu chưởng môn nói có lý.
Chi bằng sớm dựng đại trận, dù sao cũng có thể tranh thủ chút thời gian.”
Hồ Vạn Khuê cũng đồng tình.
Mấy tháng nay tàn kiếm bất ổn kéo dài, rõ ràng không phải chuyện nhỏ, tuyệt đối không thể khinh suất.
Lộ Chấn Khoan cười khổ:
“Ba vị, ta cũng muốn dựng trận lắm chứ, nhưng thần thức còn sót lại trong Kiếm Trủng quá hung hãn, trận pháp sư của ta không đặt được trận bàn vào.
Cho nên, ta có một yêu cầu hơi quá: xin ba vị cùng ta liên thủ trấn áp tạm thời thần thức còn sót lại, để trận pháp sư dựng trận.
Không biết ý ba vị thế nào?”
Nói thật, Tiêu Bách Đạo bọn họ dĩ nhiên chẳng muốn.
Bởi vì việc này cực kỳ tiêu hao thần thức, bất cẩn còn có thể tổn thương thức hải.
Nhưng vì đại cục, họ chỉ có thể gật đầu đồng ý.
Vẫn là câu nói đó: bốn phái dù ngày thường đấu đá thế nào, thời khắc mấu chốt vẫn sẽ chung một chiến tuyến.
Nếu không, Ma tộc đã chẳng bị chặn ngoài Vô Tận Chi Hải suốt bao lâu nay.
Phượng Khê nhíu mày.
Nàng không thể để sư phụ mạo hiểm.
Nhưng cũng không thể nói trắng ra nguyên nhân.
Cách duy nhất, chính là nàng phải tiêu hóa hết toàn bộ thần thức còn sót lại trong đám tàn kiếm!
Như vậy, khi sư phụ bọn họ dựng trận sẽ không còn nguy hiểm.
Chỉ là… làm sao mới dụ được đám tàn kiếm đó tới đây?
Phượng Khê nhìn chằm chằm vào mộc kiếm.
Bên trong Băng Sơn, mộc kiếm run rẩy:
“……”
(Ngươi vừa mới còn thề sống c.h.ế.t bảo vệ ta suốt đời mà?
Sao giờ đã trở mặt nhanh như lật bánh tráng vậy?
Ngươi lật mặt cũng lẹ quá đó!)