Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 158

Cập nhật lúc: 2025-06-14 17:31:04
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

158. Nhân tộc chúng ta chính là âm hiểm xảo trá, không biết xấu hổ như vậy đấy

Giang Tịch và mọi người lúc này đã hoàn toàn không biết nói gì với Phượng Khê, chỉ còn lại sự bất lực nhìn nàng với bộ mặt vàng vọt, tâm tình vô cùng căng thẳng.

Trong số đó, một con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ với cánh tay dài như cột trời lên tiếng bằng giọng ồm ồm:

"Ngươi có chuyện gì cứ nói thẳng với ta đi."

Bên cạnh là con hổ có đôi mắt đỏ rực cười lạnh không ngừng:

"Nói chuyện với ngươi? Ngươi tính là cái thá gì? Ta mới là chủ nhân ở đây!"

Một con giao long với một chiếc sừng vàng ngạo mạn phun ra lời:

"Ta mới là vua ở đây! Các ngươi mà xứng để tranh với ta sao?!"

Ba con yêu thú Nguyên Anh hậu kỳ vừa mở miềng liền không hợp nhau, ngay lập tức bắt đầu cãi vã ầm ĩ.

Chúng nó đều dùng ngôn ngữ nhân loại, vì vậy Giang Tịch và những người khác nghe rất rõ.

Mọi người: "……"

Tiểu sư muội chỉ nói một câu thôi, mà lại khiến chúng nó tự chiến đấu nội bộ?

Nàng hình như chẳng nói gì mà!

Sau đó, mọi người nghe thấy Phượng Khê với vẻ mặt áy náy lên tiếng:

"Ba vị, các ngươi đừng nóng giận, chuyện này là lỗi của ta, là ta nói không đúng, chúng ta vẫn nên quay lại nói chuyện chính sự đi!"

Một con vượn, một con hổ, một con giao long nhìn về phía Phượng Khê.

Con hổ mắt đỏ lạnh lùng nói: "Chuyện chính sự là gì? Các ngươi không phải muốn chúng ta giúp các ngươi thoát khỏi vòng vây đấy chứ? Đừng mơ tưởng!"

"Chúng ta không tấn công các ngươi đã là đã cho Nhân tộc các ngươi một chút thể diện rồi!"

Nó nói cũng là sự thật.

Yêu thú Nguyên Anh linh trí cực kỳ cao, chúng nó hiểu rõ lợi ích và thiệt hại.

Dù chúng nó có thể dễ dàng tiêu diệt đám Nhân tộc này, nhưng làm vậy chỉ khiến chúng nó kết thù sâu với Nhân tộc.

Đến lúc đó, dù có màn sương phòng vệ, Nhân tộc cũng sẽ dùng tất cả sức mạnh để phá hủy rừng sương mù này, tiêu diệt chúng nó.

Vì vậy, chúng nó không thể làm điều ngốc nghếch dại dột.

Phượng Khê lắc đầu: "Thoát vây là chuyện nhỏ, tuy chúng ta tạm thời không nghĩ ra biện pháp, nhưng cũng không đến mức sơn cùng thủy tận."

"Thực sự không được, chúng ta còn có thể dùng truyền tống linh bảo rời đi."

Giang Tịch và mọi người: "……"

Ở đây mà nói về truyền tống linh bảo sao?!

Phượng Khê tiếp tục nói: "Ta muốn nói chuyện quan trọng hơn, liên quan đến sinh tử của các ngươi."

"Chắc các ngươi cũng thấy được thiên lôi kia phải không?"

"Đó chỉ là bắt đầu thôi, tiếp theo các ngươi sẽ phải đối mặt với một đợt thiên lôi nối tiếp."

"Cho dù các ngươi là Nguyên Anh kỳ, các ngươi có thể chống lại bao nhiêu đạo thiên lôi?"

Con giao long sừng vàng nhếch mép: "Đừng có nói linh tinh! Rõ ràng thiên lôi đó xuất phát từ nội vi, liên quan gì đến chúng ta?!"

Phượng Khê cười khẽ: "Đó là vì ta dùng Càn Khôn Phiên dẫn thiên lôi đến đây, để các ngươi nhận lễ chào đón."

Nói rồi, Phượng Khê lấy ra Càn Khôn Phiên.

Càn Khôn Phiên không phải thứ tầm thường, tuy thực lực của nó không mạnh, nhưng có thể bù đắp vào những thiếu sót khác!

Càn Khôn Phiên đột nhiên phóng đại, ánh sáng tỏa ra khắp không gian, khiến ai cũng phải choáng váng.

Những yêu thú Nguyên Anh ngay lập tức tin tưởng vài phần.

Con giao long với chiếc sừng vàng nghi hoặc nói: "Vậy thiên lôi kia sao lại nhắm vào chúng ta?"

Phượng Khê cười khẽ: "Đó là vì ta dẫn nó tới, chính là để gặp các ngươi."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-158.html.]

Phượng Khê tiếp tục giải thích, quan sát sắc mặt của những yêu thú Nguyên Anh, đặc biệt là ba con Nguyên Anh hậu kỳ. Nhìn thấy vẻ nghi ngờ trên khuôn mặt chúng, trong lòng nàng đã có sự tự tin.

"Nhân tộc chúng ta đã nhận ra kiếp nạn lần này, vì thế chúng ta mới cảnh báo với các ngươi trước."

"Chỉ là không ngờ, chúng ta vừa đuổi kịp đợt thiên lôi đầu tiên, nên ta giúp các ngươi giải quyết nó."

"Tin hay không, các ngươi tự mình nhìn đi."

"Nếu không còn chuyện gì, chúng ta sẽ đi trước."

Giọng của con vượn Nguyên Anh hậu kỳ lại vang lên: "Chờ một chút! Ta nghe nửa ngày mà vẫn không hiểu, Nhân tộc các ngươi vì sao lại muốn giúp chúng ta?"

Phượng Khê thở dài: "Bởi vì chúng ta sợ lửa cháy sẽ lan đến cá trong ao."

"Nếu các ngươi chết, thì Nhân tộc sẽ là những kẻ xui xẻo tiếp theo."

"Vì vậy, chúng ta yêu cầu các ngươi dẫn đường."

"Xin lỗi, Nhân tộc chúng ta là thế đấy, âm hiểm xảo trá và không biết xấu hổ."

Con vượn Nguyên Anh: "……"

Giang Tịch và mọi người: "……"

Phượng Khê nói xong càng khiến những yêu thú Nguyên Anh tin tưởng hơn.

Cuối cùng, một con yêu thú Nguyên Anh lên tiếng: "Vậy đám Nhân tộc các ngươi muốn gì?"

Phượng Khê từ từ nói: "Chúng ta dĩ nhiên muốn giúp các ngươi, nhưng hiểu biết của chúng ta về sương mù và trung tâm mảnh đất rất hạn chế."

"Vì vậy, các ngươi phải nói cho chúng ta biết mọi thứ về nơi đó."

Con vượn Nguyên Anh nhìn Phượng Khê đầy hoài nghi: "Sao ta biết các ngươi không lừa chúng ta?"

Phượng Khê thở dài: "Dù sao những gì phải nói ta cũng đã nói. Các ngươi tin thì tin, không tin thì thôi."

"Nếu không có chuyện gì, chúng ta sẽ đi trước. Dù sao sương mù sẽ dần ăn mòn linh lực, không thể tiếp tục ở đây lâu."

Nói xong, Phượng Khê ra hiệu cho Giang Tịch và mọi người cùng rời đi.

Nghe thấy có thể rời đi, những con yêu thú Kim Đan vội vã chạy như bay, nhảy ra xa mấy trăm trượng.

Phượng Khê trong lòng đếm thầm: Mười, chín, tám...

Khi nàng đếm đến con số năm, phía sau vang lên tiếng con vượn Nguyên Anh: "Chờ một chút!"

Phượng Khê quay đầu lại: "Các ngươi còn nghi ngờ chúng ta sao? Nói nhiều cũng vô ích, cáo từ!"

Con vượn Nguyên Anh nghiến răng: "Chúng ta tin các ngươi được chưa?! Mau quay lại!"

Những con yêu thú Kim Đan đã chạy xa mấy trăm trượng: "……"

Nàng đang nói linh tinh!

Chúng ta đều nhìn ra!

Ngươi lại không thấy sao?

Chắc chắn là vì tu vi cao, linh trí thấp đi?

Hiển nhiên chúng nó không biết, linh trí càng cao thì càng có thể nghĩ đến những chiêu thức phức tạp và... dễ lừa!

Phượng Khê quay lại, nâng cằm:

"Vậy rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra?"

Con vượn Nguyên Anh nhìn nàng rồi nói: "Các ngươi cùng chúng ta tới đây thì sẽ biết."

Phượng Khê gật đầu: "Được."

Lúc đầu, nàng muốn để mấy con yêu thú Kim Đan tiếp tục cõng, nhưng chúng nó đã quỳ hết xuống đất, rõ ràng không đủ can đảm tiến vào trung tâm.

Phượng Khê đành phải giải trừ khế ước với chúng, rồi dẫn Giang Tịch và những người khác bước vào trung tâm mảnh đất.

Sau khi xuyên qua sương mù dày đặc, mọi người nhìn thấy một cảnh tượng hoang vu.

Tất cả mọi người đều kinh ngạc.

Sao lại thế này?

Loading...