Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:14:07
Lượt xem: 1
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
162. Chẳng lẽ là coi trọng ta?
Xử lý xong chuyện của Lộ Tu Hàm, bốn người Tiêu Bách Đạo bắt đầu bàn bạc kế hoạch tiếp theo.
Tuy rằng đám yêu thú này thoạt nhìn như đã ăn năn hối lỗi, nhưng ai biết được có đứa lại quay ra nổi khùng, cho nên nhất định phải lưu lại một người trông coi.
Chờ khi tiếp ứng người đến, bọn họ sẽ rời đi.
Đương nhiên, tuyệt đối không thể để đám đệ tử thân truyền ở lại — nếu yêu thú đột nhiên nổi điên, mạng nhỏ của bọn chúng chỉ e khó giữ.
Chỉ có thể chọn ra một người trong bốn người Tiêu Bách Đạo để trấn thủ.
Cuối cùng, quyết định để Lộ Chấn Khoan ở lại.
Vì tâm tư hắn kín đáo, ứng biến lanh lẹ, lại có thể trấn an đám yêu thú Nguyên Anh kia.
Bàn bạc xong xuôi, bốn người cùng tới gần bộ xương khô, thành kính dập đầu ba cái, lúc này mới rời đi.
Lộ Tu Hàm thương thế trầm trọng, Phượng Khê đề nghị để Huyết Đồng Chấn Ma Hổ chở hắn, đến khi ra khỏi rừng Sương Mù thì thả hắn xuống rồi quay lại.
Huyết Đồng Chấn Ma Hổ tuy không cam tâm, nhưng cũng không dám cãi lời.
Vậy nên đoàn người nhanh chóng rời khỏi trung tâm mảnh đất.
Lúc này, sương mù đã tan bớt, lại có ba người Tiêu Bách Đạo hộ tống, dọc đường cũng chẳng gặp trở ngại gì.
Đi được nửa đường, mọi người đột nhiên nghe thấy một trận âm thanh... khó lòng hình dung nổi.
Tiêu Bách Đạo ho khan một tiếng:
"Phía trước đường không tiện đi, chúng ta vòng đường khác thôi!"
Tiểu Khê còn nhỏ, không thể để tâm hồn ngây thơ bị ô nhiễm!
Hình Vu thì lẩm bẩm:
"Nhìn đám yêu thú này mà xem, nhiệt tình đến mức khiến người ta ghen tị! Khác hẳn linh thú trong tông môn, phải lấy roi quất mới chịu chịu động đậy."
Hồ Vạn Khuê ngẩn người ra.
Hắn vừa thoáng thấy linh quang lóe lên rồi biến mất phía trước!
Yêu thú nhiệt tình sinh sản như vậy, nhất định có nguyên do. Biết đâu do ăn phải dược thảo gì đặc biệt? Nếu tìm được nguồn gốc, chẳng phải là có thể giải quyết đại sự rồi sao!
Nghĩ vậy, Hồ Vạn Khuê lập tức trầm ngâm, ánh mắt sáng rỡ.
Tông môn hắn toàn lũ luyện đan sư ăn hại, nghiên cứu mãi mà không lần ra được cái dược tra kỳ quái kia luyện thế nào.
Nghĩ đến đây, hắn vội nói với Tiêu Bách Đạo:
"Thời gian cấp bách, khỏi cần vòng vèo, cứ đi thẳng!"
Nói rồi, liền phóng đi trước.
Tiêu Bách Đạo bĩu môi. Cái lão Hồ này chẳng lẽ có sở thích đặc biệt gì à? Sao lại hứng thú với mấy trò kỳ quái vậy trời?
Nhưng cũng không tiện vạch trần, đành đuổi theo.
Trên đường đi, Phượng Khê liên tục liếc nhìn Huyết Đồng Chấn Ma Hổ.
Ban đầu Huyết Đồng Chấn Ma Hổ không thèm để ý, nhưng đến lần thứ ba thì bắt đầu thấp thỏm bất an:
"Con nhóc này nhìn ta làm gì vậy? Chẳng lẽ... nàng coi trọng ta?"
Không thể nào, khác loài mà!
Nhưng nàng cứ nhìn ta mãi là sao?
Thấy Phượng Khê chu môi về phía lưng mình – nơi đang cõng Lộ Tu Hàm – Huyết Đồng Chấn Ma Hổ trợn tròn mắt!
Chẳng lẽ, nàng cố ý sai ta cõng tên này, là muốn mượn tay ta để... chơi c.h.ế.t hắn?
Chẳng phải muốn hãm hại sao!
Tuy giờ hắn không phải đệ tử thân truyền, nhưng nếu tự tiện g.i.ế.c người thì cũng khó mà ăn nói.
Ngay lúc này, nó nghe Tiêu Bách Đạo dặn dò Phượng Khê:
"Đám yêu thú kia rất cuồng loạn, con đi sát theo vi sư, kẻo gặp nguy hiểm."
Phượng Khê ngoan ngoãn gật đầu:
"Dạ, con đã biết, nhất định sẽ đi sát theo ngườii để tránh ngoài ý muốn."
Nói đoạn, còn liếc Huyết Đồng Chấn Ma Hổ một cái nữa.
Huyết Đồng Chấn Ma Hổ bừng tỉnh đại ngộ: Ngoài ý muốn?!
Đúng rồi, nếu xảy ra ngoài ý muốn, thì đâu thể trách ta!
Hạ quyết tâm, nó lập tức chớp chớp mắt với Phượng Khê, tỏ vẻ: “Hiểu rồi!”
Đương nhiên nó chịu phối hợp cũng là có lý do.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-162.html.]
Ai bảo nàng có thể khiến bộ xương khô tan thành tro bụi? Bọn yêu thú chúng nó từng có ý đồ với bộ xương ấy, nhưng chẳng đứa nào dám lại gần.
Có hai kẻ xấu số thậm chí còn bị linh kiếm xuyên thủng như xâu hồ lô!
Huống hồ đám đệ tử thân truyền kia đều vây quanh nàng, tương lai nàng tất có đại tạo hóa!
Không ôm đùi nàng lúc này, còn chờ đến bao giờ?!
Điều quan trọng nhất là — nó sợ nếu mình không nghe lời sẽ bị nàng "dìm chết".
Miệng nhỏ kia mà gièm pha một câu thôi, ba tu sĩ hóa thần kia chỉ sợ sẽ đập c.h.ế.t nó ngay lập tức.
Đang nghĩ ngợi, đoàn người đã tới nơi yêu thú đang quấn quýt giao phối.
Đi được nửa đường, vài con yêu thú cái lại vọt tới chỗ Huyết Đồng Chấn Ma Hổ.
Huyết Đồng Chấn Ma Hổ vừa kinh vừa giận, lập tức dựng thẳng người gầm vang — "không cẩn thận" hất luôn Lộ Tu Hàm xuống đất.
Lộ Tu Hàm bị phong bế linh lực, lại trọng thương, còn chưa kịp ngóc dậy đã bị một con yêu thú điên cuồng giẫm lên đùi.
Rồi tiếp theo, một con khác cũng giẫm thẳng qua người hắn.
Trong đó còn có cả một con Hám Sơn Tượng...
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh!
Đến khi Bách Lí Mộ Trần kịp phản ứng thì Lộ Tu Hàm đã c.h.ế.t không thể c.h.ế.t thêm lần nữa.
Kỳ thực những người khác đều phát hiện sớm hơn hắn, hoàn toàn có thể ra tay cứu.
Nhưng không ai động đậy.
Kẻ bại hoại như vậy, c.h.ế.t cũng đáng!
Bách Lí Mộ Trần đỏ hoe mắt.
Dù Lộ Tu Hàm chẳng ra gì, rốt cuộc cũng từng có chút tình thầy trò.
Mục Tử Hoài mấy người cũng ngậm ngùi nhỏ vài giọt nước mắt tượng trưng.
Huyết Đồng Chấn Ma Hổ rũ đầu:
"Đều tại ta, là ta hại c.h.ế.t hắn. Muốn đánh muốn phạt thế nào, tùy các ngươi."
Phượng Khê cũng thành khẩn cúi đầu:
"Con cũng có lỗi, không nên để Huyết Đồng Chấn Ma Hổ cõng hắn."
Nghe vậy, Quân Văn lập tức phản bác:
"Tiểu sư muội, chuyện này liên quan gì tới muội?! Không để Huyết Đồng Chấn Ma Hổ cõng, chẳng lẽ để người khác cõng hắn à?!
Đường xa như vậy, ai chịu nổi?!
Ta thấy cũng không thể trách Huyết Đồng Chấn Ma Hổ, đó chỉ là phản ứng bản năng thôi.
Muốn trách thì trách Lộ Tu Hàm xui xẻo, làm nhiều chuyện thất đức, gặp báo ứng!"
Tiêu Bách Đạo lập tức quát lớn:
"Câm miệng! Bớt nói hươu nói vượn, nếu còn lải nhải nữa coi chừng ta trị tội ngươi!"
Quân Văn vội vàng rụt cổ im bặt.
Đúng lúc này, Hồ Vạn Khuê cũng chạy tới.
"Hầy, việc này... Nếu không phải ta đề nghị đi lối này thì đã không xảy ra chuyện như vậy."
Bách Lí Mộ Trần còn có thể nói gì? Chỉ thở dài:
"Thôi, chuyện đã tới nước này, đều là ngoài ý muốn, ai cũng không nên tự trách. Là số mạng của hắn thôi."
Trong lòng mọi người đều hiểu — Lộ Tu Hàm oán khí quá sâu, sớm muộn cũng gặp họa.
Bách Lí Mộ Trần dù tiếc nuối, nhưng cuối cùng cũng chấp nhận.
Sau khi an ủi Bách Lí Mộ Trần vài câu, đoàn người tiếp tục lên đường.
Hồ Vạn Khuê thỉnh thoảng lại lén nhìn Phượng Khê.
Hắn vừa mới ký khế ước được một yêu thú, nghe nó kể rằng — chúng ăn phải đan dược Phượng Khê luyện mới trở nên như vậy.
Nói cách khác, thứ thuốc kia là do Phượng Khê luyện ra?!
Nàng... biết luyện đan?
Lại còn luyện ra loại thuốc "hổ sói nổi máu" như vậy?!
Chuyện này không quan trọng.
Quan trọng là: nếu có loại đan dược này, Ngự Thú Môn của bọn họ sẽ một bước lên trời!
Sau khi suy nghĩ chín chắn, Hồ Vạn Khuê nở nụ cười từ ái:
"Tiểu Khê, trước đây con nói muốn bái ta làm nhị sư phụ, lời ấy còn tính không?"