Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 165

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:12
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

165. Chuẩn bị mang đại lễ tới biếu nhị sư huynh nhà Phượng Khê

Quý trưởng lão vừa nghe liền cảm động đến rơi nước mắt, nước mũi nước mắt thi nhau chảy, nhiệt tình đến mức Phượng Khê suýt nữa không dám ngẩng đầu. Ánh mắt tha thiết ấy, nhìn thôi cũng đủ khiến người ta không nỡ từ chối, huống chi còn bảo nàng sau này theo ông ấy học luyện đan.

Phượng Khê nghĩ cũng đúng thôi, dù nàng học được không ít kiến thức luyện đan từ cuốn trục thượng cổ, nhưng có những chỗ chỉ biết sơ sơ, cần người chỉ dạy thêm, mà Quý trưởng lão thì vừa đúng là đối tượng hoàn hảo.

Thế là Quý trưởng lão lập tức đòi dắt Phượng Khê chạy thẳng về phòng luyện đan, bộ dạng gấp gáp hệt như bắt được bảo vật, hận không thể nhét hết kinh nghiệm cả đời vào đầu nàng ngay lập tức.

Cũng may Tiêu Bách Đạo thương đồ đệ, lên tiếng ngăn lại:

“Đi một chuyến vất vả rồi, Tiểu Khê cũng mệt lắm, để con bé nghỉ ngơi hai ngày rồi hãy tính.”

Quý trưởng lão lúc này mới chịu buông tha, nhưng ánh mắt nhìn Phượng Khê đầy u oán, như thể bị nàng phụ tình vậy.

Phượng Khê: “……”

Về tới sân, nàng chỉ rửa mặt sơ qua rồi lập tức đả tọa tu luyện.

Trúc Cơ kỳ chẳng qua mới là đặt một chân vào cửa tu tiên mà thôi, con đường phía trước còn dài thăm thẳm. Một giây cũng không thể lơ là!

Nghĩ đến đây, Phượng Khê hơi cau mày. Bách Lí Mộ Trần tuy đã không còn coi trọng Thẩm Chỉ Lan như trước, nhưng nhỡ đâu sau này nàng ta đột phá Kim Đan kỳ thì sao? Lúc đó khóc lóc thảm thiết nhận lỗi một phen, lỡ đâu lại được tha thứ?

Chưa kể trong sách, Thẩm Chỉ Lan còn bám lấy hết người này đến người kia trong Tứ đại tông môn, ai biết có ngày nào lại mọc ra thêm cái “lốp xe chống lưng” khác?

Cho nên, chỉ có mạnh lên, nàng mới có thể bảo vệ người mình muốn bảo vệ, không để kẻ khác áp chế bằng quyền thế.

Bên kia, Giang Tịch và mấy người khác cũng đang miệt mài tu luyện.

Tiểu sư muội còn lên Trúc Cơ rồi đó!

Không tu luyện thì để ai ra oai?!

Không muốn quỳ, thì phải luyện!

Sáng hôm sau, như thường lệ, Phượng Khê tìm Cảnh Viêm luận bàn kiếm pháp.

Cảnh Viêm nhìn nàng, mặt mày trắng bệch.

Trước kia còn đỡ, tiểu sư muội lên Trúc Cơ rồi, hắn chỉ sợ mới sáu chiêu đã quỳ chứ đừng nói mười một!

May mà hôm nay Phượng Khê chỉ bàn luận kiếm chiêu cơ bản, không định xuất đại chiêu.

Cảnh Viêm thở phào nhẹ nhõm.

May quá, còn sống.

Sau khi luyện kiếm một canh giờ với Cảnh Viêm, Phượng Khê chạy đi tìm Kim Mao Toan Nghê.

Vừa thấy nàng, Kim Mao Toan Nghê đã hưng phấn gào ầm trời.

Phượng Khê nhìn mà im lặng. Yêu thú Nguyên Anh kỳ ở Rừng Sương Mù còn nói tiếng người được rồi, còn cái cục bông nhà nàng, ngoài gào thét ra thì... chẳng làm nên trò trống gì.

Lúc trước trên tàu bay, Phượng Khê từng hỏi Hồ Vạn Khuê về tình trạng Kim Mao Toan Nghê.

Hồ Vạn Khuê cũng bó tay, nhưng vẫn đưa cho nàng một bộ pháp quyết, tạm thời ngăn Kim Mao Toan Nghê tụt tu vi.

Phượng Khê liền dạy lại cho Kim Mao Toan Nghê:

“Ngươi cứ luyện theo cái này trước, đợi ổn định rồi, ta sẽ dạy ngươi công pháp tăng tu vi.”

Đối với cả người lẫn thú, phải có bánh vẽ! Có hy vọng mới có động lực!

Quả nhiên, Kim Mao Toan Nghê phấn khích không thôi, còn xung phong nhận làm tọa kỵ cho nàng.

Phượng Khê cười tít mắt:

“Có lòng là tốt rồi, nhưng giờ lo tu luyện đi! Sau này Huyền Thiên Tông còn trông vào ngươi đấy!”

Kim Mao Toan Nghê nghe xong, tự thấy mình cao ít nhất cả trăm trượng! Sứ mệnh vĩ đại, bùng cháy!

Từ hôm đó, Kim Mao Toan Nghê cắm đầu tu luyện ngày đêm, sáng nào cũng gào vài tiếng tự khích lệ mình!

Mộc trưởng lão phụ trách còn tưởng nó bị đoạt xá!

Đệ tử Huyền Thiên Tông thấy cả yêu thú cũng chăm chỉ thế, ai nấy cũng đỏ mặt hổ thẹn, đồng loạt lao vào tu luyện.

Vật tư tông môn phát bây giờ cũng dư dả hơn trước, đệ tử chăm chỉ nỗ lực, chẳng bao lâu thực lực toàn tông đã lên hẳn một bậc thang!

Tiêu Bách Đạo cười đến không khép được miệng.

Nhưng chưa vui được bao lâu, Hình Vu tung tăng xách đống đồ chạy tới làm ông cụt hứng.

Hình Vu lém lỉnh nói:

“Tiêu sư bá, sư phụ ta nhờ ta đưa vật tư tu luyện cho tiểu sư muội. Về sau cái gì chúng ta có, tiểu sư muội cũng có! Không có ý gì khác đâu, chỉ là sư phụ ta quá thích tiểu sư muội, còn cho Ngự Thú Môn một đại ân, nên tỏ chút lòng thành thôi mà.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-165.html.]

Tiêu Bách Đạo hừ mũi giận dữ.

Xàm xí! Tên mặt dày Hồ Vạn Khuê chắc chắn là rắp tâm mượn hơi đồ đệ bảo bối của ta thì có!

Nhưng thôi, vật tư tới tận cửa, không lấy thì đúng là ngu!

Thế là Tiêu Bách Đạo mặt dày nhận luôn.

Sau đó, Hình Vu cũng mặt dày... bám trụ luôn ở Huyền Thiên Tông.

Quân Văn thì nhiệt tình khỏi nói!

Đến cả Cảnh Viêm mặt lạnh cũng đối xử với hắn không tệ.

Hình Vu được yêu quý bất ngờ, có chút choáng váng — không lẽ mình thật sự có sức hút thế?

Ai dè... chưa vui được bao lâu, sáng sớm hôm sau, hắn bị kéo đến trước mặt Phượng Khê:

“Tiểu sư muội, Hình Vu muốn luận bàn với muội.”

Phượng Khê: (???)

Tổng hợp ba tên sư huynh bị đánh te tua chưa đủ, giờ còn thêm kẻ mới đến chịu trận!

Hình Vu lần đầu tiên trong đời cảm nhận thế nào là sống không bằng chết.

Phượng Khê tuy không bắt hắn quỳ, nhưng hắn tự giác... quỳ sát đất.

Đến tối ngủ cũng mơ thấy mình quỳ!

Bị dọa đến tỉnh luôn, thức cả đêm tu luyện.

Không bao lâu sau, mặt mũi hắn tái mét, mắt thì thâm đen như gấu trúc.

Tiêu Bách Đạo còn tưởng hắn chịu không nổi điều kiện khổ cực:

“Hình Vu à, nếu không quen thì về Ngự Thú Môn đi. Ở đây ăn không ngon, ngủ chẳng yên.”

Hình Vu lắc đầu như trống bỏi:

“Tiêu sư bá, con thấy Huyền Thiên Tông mới là nơi con chứng đạo! Nếu không, ngài cho tiểu sư muội bái sư phụ con làm nhị sư phụ đi! Hoặc... để con bái ngài làm sư phụ, còn sư phụ con thành nhị sư phụ cũng được!”

Tiêu Bách Đạo tức điên, trực tiếp đá hắn về Ngự Thú Môn.

Lão tử có sáu đứa đồ đệ, thiếu gì? Ai thèm ngươi!

Nói vậy thôi, nghĩ đến nhị đồ đệ và tam đồ đệ còn chưa về, lòng Tiêu Bách Đạo vẫn cứ thấp thỏm lo.

Dù hồn đèn vẫn sáng, tin bình an cũng đã gửi về, nhưng tận mắt không thấy người thì vẫn không yên.

Cách đó mấy ngàn dặm, trên một ngôi mộ hoang, một thanh niên tựa người lên bia mộ.

Khuôn mặt tuyệt đẹp của hắn làm cả nghĩa địa như sáng rực lên.

Khóe môi hắn nhếch khẽ, lười nhác cười: chuyến này hắn kiếm được kha khá thứ tốt, đổi ra linh thạch ít nhất cũng mấy chục vạn, đủ giúp sư phụ chữa cháy rồi.

Trong lòng hắn thầm khinh:

Năm đứa đồ đệ, bốn đứa toàn phế vật, chỉ có hắn – Bùi Chu – mới là trụ cột!

Không chỉ biết vẽ bùa, còn biết tìm kho báu.

À mà nghe nói sư phụ thu thêm tiểu sư muội, lại còn là một tiểu phế vật không tu luyện được?

Không sao, tiểu sư muội ấy chỉ cần biết ăn chơi là được, việc khác... để huynh lo!

Nghĩ vậy, Bùi Chu lấy ra một lá phù truyền tin:

“Lão ngũ, ta sắp về tông môn. Mau dọn dẹp nhà cửa sạch sẽ, chuẩn bị linh trà bánh ngọt sẵn. Làm tốt, ta thưởng cho ngươi năm tấm phù bạo liệt!”

Quân Văn còn đang tu luyện, nhận được tin nhắn của nhị sư huynh, nheo mắt cười như mèo gặp cá...

Năm lá bạo liệt phù?

Lão tử có cả một bao tải đây này!

Cho nên, hắn chẳng chút do dự, c.h.é.m đinh chặt sắt đáp gọn một chữ: "Cút!"

Vốn tưởng phen này chắc chắn chiếm được tiện nghi, Bùi Chu: "......"

Lão Ngũ bị rút gân đầu óc rồi chắc?

Bình thường chẳng phải lần nào cũng tung tăng hí hửng nhận lấy sao?!

Thôi, cứ để đó, đợi về tông môn rồi tính sổ với hắn sau.

À đúng rồi, còn phải chuẩn bị lễ gặp mặt cho tiểu sư muội mới nhập môn nữa, vậy thì tiện tay đưa thêm cho nàng ít phù triện hộ thân đi!

Loading...