Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 176

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:37
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

176. Lại đây, ăn một miếng điểm tâm nào."

Phượng Khê ban đầu chỉ ôm tâm thái thử vận may mà thôi, dù sao cũng là đám yêu thú vô dụng từng làm thí nghiệm không biết bao nhiêu viên Đa Tử Đa Phúc Đan.

Hiện tại xem ra, bất kể là chủng tộc gì, việc sinh con nối dõi đều đặt lên hàng đầu nha!

Nàng quay sang nói với Tân Mộc – lúc này mặt mày đang đần thối ra:

"Đám Chít Chít thú kia đang vội yêu đương, chúng ta mau lẹ lướt qua đi!"

Tân Mộc lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gật đầu: "Được, được."

Ban đầu Tân Mộc còn tưởng Phượng Khê sẽ bảo bọn họ đi trước, dù sao để phòng có biến cố thì bọn họ cũng là người chịu trận đầu tiên.

Ai dè, Phượng Khê lại hùng hổ lao lên trước.

Có điều, nàng rất nhanh đã bị Giang Tịch túm trở lại phía sau.

Rồi lại bị Bùi Chu xách về phía sau mình.

Ngay sau đó còn bị Cảnh Viêm kéo lại…

Phượng Khê: "……"

Đến đất Yếm tộc rồi, các ngươi định khởi nghĩa hết phải không?!

Chẳng lẽ đã quên hồi trước bị ta dùng đại chiêu hù đến run cầm cập rồi sao?!

May mà vẫn còn Quân Văn với Hình Vu hai người này không đổi lòng tin với tiểu sư muội, ngoan ngoãn bước chân nho nhỏ theo sát phía sau Phượng Khê.

Đám Tân Mộc thấy Phượng Khê và bọn họ xung phong đi trước, thiện cảm trong lòng cũng tăng lên không ít.

Dù sao thì, chẳng ai muốn làm bia đỡ đạn cả.

Mọi người cẩn trọng đề phòng, len lén lách qua bụi rậm.

Thực ra căn bản không cần cẩn thận vậy, mấy con Chít Chít thú kia giờ phút này nào còn rảnh để ngó ngàng đến bọn họ? Ước gì bọn họ biến lẹ, đừng cản trở đại sự của chúng nó!

Thế là, đoàn người chẳng tốn mảy may sức lực, thảnh thơi băng qua bụi rậm.

Tân Mộc cảm giác như mình đang nằm mơ.

Dễ thế cơ á?

Chiêu này... đúng là... độc địa!

Chẳng lẽ đây chính là bí quyết giúp Nhân tộc hưng thịnh lâu dài sao?!

Mấy học sinh lớp Hoàng Tự khác cũng sững sờ, vốn nghĩ sẽ phải trả giá thảm trọng, ai ngờ chưa tổn thất nổi một binh một tốt đã đến nơi?!

May mà lúc trước đồng ý lập tổ đội cùng họ, bằng không thì biết đào đâu ra chuyện tốt thế này!

Nửa canh giờ sau, bọn họ đã tới được mỏ Mộng Ly thạch.

Lúc này, đã có người đang khai thác ở đó.

Tân Mộc thì thầm:

"Là người lớp Thiên Tự! Bọn họ đều là Kim Đan kỳ, xử lý đám Chít Chít thú chỉ như bữa sáng, nên mới nhanh vậy."

Vừa dứt lời, bên lớp Thiên Tự có người vẫy tay gọi Tân Mộc.

Tân Mộc vội vàng chạy tới.

"Tân Mộc, sao các ngươi lại đi cùng Nhân tộc vậy?"

Tân Mộc rất khiêm tốn đáp:

"Tam điện hạ, Viện trưởng sắp xếp cho đệ tử Nhân tộc và chúng ta ban cấp tổ đội chung, bọn họ gặp được chúng ta trước, nên tổ đội với chúng ta luôn."

Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải cũng chẳng nghi ngờ gì lời này.

Dù sao, người bình thường ai mà ngờ được Phượng Khê có thể dùng thủ đoạn "thất đức" như vậy?

Còn một lý do khác: khinh địch.

Nhân tộc chỉ có mười một người, nếu tách ra tổ đội riêng thì chỉ có bị đánh tơi tả!

Viện trưởng Độc Cô cho tổ đội chung cũng là chuyện bình thường thôi.

Hách Liên Dục Hải bĩu môi:

"Đúng là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã. Phế vật chỉ có thể đi với phế vật."

Tân Mộc trong lòng tức muốn chết, nhưng ngoài mặt không dám hó hé, ngậm bồ hòn quay về.

Sợ bị người lớp Thiên Tự gây khó dễ, hắn cố tình né khu vực đó, dẫn Phượng Khê và mọi người ra xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-176.html.]

Dù đứng xa không nghe rõ họ nói gì, nhưng Phượng Khê cũng lờ mờ đoán được vài phần.

Chỉ là hiện giờ nàng còn hứng thú với Mộng Ly thạch hơn, nên không thèm gây sự.

Sau khi Tân Mộc truyền đạt xong kinh nghiệm đào quặng, còn nhắc thêm:

"Thần thức Nhân tộc các ngươi yếu hơn Yếm tộc chúng ta một chút, nhất là Mộng Ly thạch còn chứa yếm khí, rất khó cảm ứng. Đào được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu thôi!"

Lời này cũng không phải chê bai, quả thật thần thức Yếm tộc mạnh hơn Nhân tộc và Ma tộc.

Nói xong, Tân Mộc lập tức bắt tay vào cảm ứng tìm đá.

Bên Nhân tộc, Hình Vu thông minh nhanh nhẹn nhất bắt đầu thử trước.

Có điều quét thần thức nửa ngày cũng không tìm được viên nào, ngược lại cảm thấy như kim đ.â.m vào óc, đau không chịu nổi.

Hắn vội vàng lắc đầu:

"Tiểu sư muội, chuyện này e là chúng ta chịu không nổi, hay là chờ bọn họ tìm được mỏ rồi chúng ta đào phụ đi?"

Phượng Khê trừng mắt, mặt mày đen thui:

"Đây là cơ hội rèn luyện thần thức, đào ngay cho muội!"

Hình Vu rụt cổ, không dám hé răng nữa.

Những người khác vốn cũng định rút lui, nhưng thấy Hình Vu bị mắng, cũng chỉ đành cắn răng chịu trận, tập trung cảm ứng.

Ngoài kia, qua Truyền Ảnh Thạch, Hải trưởng lão cùng ba người kia không khỏi gật đầu tán thưởng.

Đứa nhỏ Phượng Khê này tuy bướng bỉnh, nhưng ngộ tính tu luyện quả thật rất tốt.

Nàng nói đúng, dùng thần thức cảm ứng Mộng Ly thạch dù khó chịu, nhưng đúng là cơ hội rèn luyện tuyệt hảo.

Có khi, sau vụ này, thức hải của họ lại cường đại thêm mấy phần.

Viện trưởng Độc Cô trong lòng thì như bị ai đ.â.m một dao, tức nghẹn cả họng.

Ban đầu còn định mượn chuyện này giẫm Nhân tộc một cái, kết quả giờ thành công cụ rèn luyện thần thức cho người ta rồi!

Nghĩ tới việc bị nổ bay 28 quả cầu thí nghiệm trước đó, hắn càng nghẹn đến nội thương.

Nghẹn thì nghẹn, cũng phải kiếm cớ xả giận!

Thế là hắn cười lạnh nói với bốn người Hải trưởng lão:

"Tiểu nha đầu Phượng Khê này cũng có chút bản lĩnh đấy, nhưng thần thức Nhân tộc các ngươi vốn yếu, có nỗ lực cỡ nào cũng đào chẳng được mấy viên Mộng Ly thạch đâu. May mà các ngươi tổ đội với lớp Hoàng Tự, bằng không thành tích lần này khó coi lắm."

Hải trưởng lão liếc mắt nhìn hắn:

"Không nhờ tổ đội với Nhân tộc, e là lớp Hoàng Tự các ngươi giờ còn đang kẹt lại g.i.ế.c Chít Chít thú đi?"

Viện trưởng Độc Cô: "……Tới, ăn khối điểm tâm đi!"

(Mau câm miệng dùm ta cái!!)

Phượng Khê không biết bên ngoài xảy ra chuyện gì, nàng đang tập trung tinh thần cảm ứng.

Nàng chẳng hề thấy khó chịu gì, trái lại còn cảm thấy trò này cực kỳ thú vị.

Với người tham tiền như nàng, trò đào bảo đúng là kích thích nhất!

Rất nhanh, nàng nghĩ ra một vấn đề mấu chốt:

"Tân Mộc, đào được Mộng Ly thạch có phải nộp hết không? Hay được giữ?"

Tân Mộc đáp:

"Nộp một nửa là được."

Phượng Khê: (???)

Nàng lập tức càng thêm hăng hái!

Chỉ tiếc, không biết do vận khí quá thối hay sao mà quét thần thức nửa ngày vẫn không tìm nổi một viên nào.

Trái lại Bùi Chu đã tìm được hai viên, sáng lấp lánh, tinh oánh long lanh.

Phượng Khê thầm nghĩ, xem ra dù bị phong ấn huyết mạch, thần thức của Bùi Chu vẫn mạnh hơn người thường.

Cũng phải, thần thức không mạnh thì sao trở thành chế phù sư?

Còn những người khác, kết quả y như nàng – tay trắng.

Một đám mặt mày thống khổ, thần thức bị đ.â.m như kim châm đau buốt, nhưng chẳng ai dám bỏ cuộc.

Tiểu sư muội còn chịu được, chẳng lẽ chúng ta lại không chịu nổi?!

Chỉ cần chưa chết, thì ráng chịu!

Loading...