Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 179
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:36:44
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
179. Phượng Khê làm lớp trưởng
Chờ hắn rời đi một lúc sau, trên mặt Tân Mộc đầy vẻ lo lắng.
Đệ tử Nhân tộc sau khi khảo hạch xong thì vỗ m.ô.n.g bỏ chạy, còn bọn họ thì vẫn phải lăn lộn ở thư viện nha!
Trước là đắc tội Tam hoàng tử, giờ lại đụng chạm tới lớp Huyền Tự, đám lớp Hoàng Tự bọn họ sau này còn có đường sống nữa sao?!
Phượng Khê thật là... "thành tinh" quá mà!
Nghĩ sơ sơ cũng đoán được tâm tư của Tân Mộc.
Nàng khẽ bật cười:
“Tân Mộc, có phải ngươi đang lo rằng chờ chúng ta đi rồi, các ngươi sẽ bị người ta trả thù lạnh lùng xa lánh?”
Tân Mộc cười khổ: “Ta xác thực có cái lo ấy.”
Phượng Khê thong thả nói:
“Lớp Hoàng Tự các ngươi chẳng phải vẫn luôn bị đối xử như thế sao?!”
Tân Mộc: “……”
Lời này… sao lại đau lòng thế này!
Phượng Khê tiếp tục:
“Các ngươi nhịn nhục đổi được tử tế sao? Không có!
Chỉ đổi lấy bị ức h.i.ế.p nhiều hơn mà thôi!
Chỉ biết thỏa hiệp, lui bước, thì chẳng ai tôn trọng các ngươi cả! Chỉ khi nào các ngươi tự đứng lên, mới có thể đổi lấy kính trọng!
Đừng nói với ta là các ngươi tư chất không bằng người ta, tu vi không bằng người ta!
Các ngươi đã vào được Thiên Khư thư viện, chính là vạn người chọn một!
Chỉ là trân châu còn dính bụi, chưa sáng lấp lánh mà thôi!
Lùi một bước mà nói, dù tư chất các ngươi thật sự kém hơn thì sao chứ?
Cần cù có thể bù thông minh!
Chỉ cần chịu khổ tu, sớm muộn cũng có thể đuổi kịp bọn họ!
Ngoài ra, làm gì cũng phải động não nhiều một chút.
Ví như lần khảo hạch này, đâu phải thi đấu đơn độc, mà là kiểm tra năng lực phối hợp đoàn thể!
Chỉ cần chúng ta hợp tác ăn ý, hoàn toàn có thể nghiền ép ba lớp còn lại!
Chúng ta mà giành được hạng nhất lần này, tài nguyên tu luyện trong thư viện tự khắc sẽ nghiêng về các ngươi, vượt mặt lớp Huyền Tự không phải là mơ tưởng……”
Dưới màn "diễn thuyết dài dòng" của Phượng Khê, một đám học sinh lớp Hoàng Tự m.á.u nóng sôi trào!
Đừng nói lớp Huyền Tự, đến cả lớp Thiên Tự cũng chẳng có gì ghê gớm!
Lớp Hoàng Tự tụi này mới là thiên hạ đệ nhất!
Đám người đang xem truyền ảnh thạch bên ngoài: “……”
Có mấy vị đạo sư âm thầm lén ghi nhớ lời Phượng Khê vào đầu. Tuy rằng Phượng Khê nói năng thì thiếu đạo đức, mồm mép thì bốc phét xạo sự, nhưng lời này… thật sự không sai!
Ghi lại để sau này dùng khích lệ học sinh!
Cổ trưởng lão cùng hai người còn lại nhìn về phía Hải trưởng lão với ánh mắt đầy ngưỡng mộ.
Bảo sao gần đây đệ tử Huyền Thiên Tông tu luyện đều như liều mạng, thì ra là nhờ công lao của Phượng Khê nói dai!
Sao tông môn bọn họ lại không có nhân tài như vậy chứ!
Hải trưởng lão chắp tay sau lưng, điệu bộ cao thâm:
“Đứa nhỏ Tiểu Khê này thường đến Tàng Thư Các đọc sách, ngày thường ta vẫn hay chỉ điểm cho nàng, nhất là đạo lý đối nhân xử thế……”
Ba người Cổ trưởng lão: “……”
Bớt giùm cái!
Ai mà không biết ngươi nổi danh cứng đầu khó ưa, nói chuyện đủ để làm người ta nghẹn chết!
Ngươi mà còn đòi chỉ đạo Phượng Khê? Chắc là Phượng Khê chỉ đạo ngươi thì đúng hơn!
Đúng lúc này, mọi người lại nghe thấy Phượng Khê tiếp tục nói:
“Tân Mộc, trong một đội không thể có hai loại tiếng nói. Chúng ta cần đồng lòng hành động, cho nên giữa ta và ngươi, chỉ có thể có một người ra quyết định.
Ta cảm thấy mình hợp hơn, ngươi thấy sao?”
Tân Mộc: “……”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-179.html.]
“Ngươi đừng hiểu lầm, ta nói vậy không phải vì ta mạnh hơn ngươi, mà là ta muốn gánh lấy trách nhiệm lên đầu.
Ngươi thông minh, chắc ngươi hiểu được nỗi khổ tâm của ta.”
Tân Mộc ngẩn người.
Tuy rằng Phượng Khê vừa rồi rót cho bọn họ một chén m.á.u gà (nói chuyện hăng máu), nhưng mà nếu có thể tránh đắc tội người khác thì vẫn nên tránh thì hơn.
Nếu để Phượng Khê làm người đứng đầu, thì cơn giận của ba lớp kia tự nhiên sẽ đổ lên đầu nàng.
Huống hồ, Tân Mộc cũng nhìn ra: cô nương Phượng Khê này tuy tu vi tệ thật, nhưng đầu óc không phải dạng vừa, để nàng cầm đầu cũng không tồi.
Nghĩ vậy, hắn hơi do dự rồi cũng gật đầu đồng ý.
Phượng Khê lại hỏi các đệ tử lớp Hoàng Tự:
“Các ngươi có ý kiến gì không?”
Không ai mở miệng.
Nếu không nhờ Phượng Khê, mấy người bọn họ có khi đã bị loại hết từ lâu rồi!
Cho nên để nàng làm người cầm đầu cũng không có gì không ổn.
Phượng Khê gật đầu:
“Nếu không ai phản đối, vậy từ giờ ta chính là lớp trưởng của lớp Hoàng Tự. Sau này đừng gọi tên ta nữa, cứ gọi là lớp trưởng là được!
Để tiện quản lý, các ngươi chia mười người một tổ, tự đề cử một tổ trưởng.”
Mọi người quả thật rất nghe lời, bắt đầu phân tổ.
Bên Nhân tộc vừa vặn mười người, đề cử Tần Thời Phong làm tổ trưởng.
Bên Yếm tộc chia thành năm tổ, chọn ra năm tổ trưởng.
Tân Mộc – người vừa bị “miễn nhiệm” – vẻ vang trở thành tổ trưởng nhỏ.
Mọi người bên ngoài truyền ảnh thạch: “……”
Chuyện lẽ ra là bị hội đồng vây đánh mà Phượng Khê lại một mình lật người thành lớp trưởng?
Thật đúng là kỳ tích của đất trời!
Viện trưởng Độc Cô tâm tình phức tạp cực độ, hắn cảm thấy nếu để Phượng Khê ở Thiên Khư thư viện nghỉ ngơi thêm một hai năm, tám phần cái chức viện trưởng này của hắn cũng phải nhường lại cho nàng!
Nhân tộc sao lại xuất ra một yêu nghiệt như vậy chứ?!
Cũng may tu vi của nàng thấp, đoán chừng mấy vòng khảo hạch sau sẽ không dậy nổi sóng gió gì đâu.
Lúc này, thời gian nghỉ ngơi chỉnh đốn đã kết thúc, nhiệm vụ giai đoạn hai cũng được công bố.
“Hái quả Niết Bàn. Trong thời gian quy định là năm canh giờ, căn cứ vào số lượng quả hái được để xếp hạng.”
Phượng Khê quay sang Tân Mộc:
“Tổ trưởng Tân, ngươi nói sơ qua tình hình đi.”
Tân Mộc ngẩn ra một lúc mới phản ứng lại – mình giờ đâu còn là lớp trưởng, mà là… tổ trưởng nhỏ.
Hắn lập tức nói:
“Ra khỏi khu này chừng ba trăm dặm có một nơi đặc biệt, gọi là 'vùng đất bị nguyền rủa'.
Nghe nói nơi này là chốn không được Thiên Đạo chiếu cố.
Cách vài năm nơi này lại bị sét đánh một trận, cho nên rất hiếm khi có Yếm thú dám tới gần.
Nhưng nơi đó lại có một loại thực vật đặc biệt – Lôi Kích Mộc.
Lôi Kích Mộc bị lôi kiếp bổ trúng không những không chết, mà còn trổ hoa, kết ra quả Niết Bàn.
Nửa năm trước, vùng đất bị nguyền rủa lại bị sét đánh lần nữa, Lôi Kích Mộc đều đã trổ hoa kết quả, bây giờ đúng lúc là thời kỳ thành thục của quả Niết Bàn.”
Phượng Khê gật đầu:
“Thú vị ghê! Không ngờ trên đời còn có đồ vật thiếu sét đánh như vậy! Mà hái quả Niết Bàn thì có nguy hiểm gì không?”
Tân Mộc nói:
“Lôi Kích Mộc sở dĩ chịu được sét đánh là vì bản thân nó có thuộc tính lôi, có thể hấp thu và chuyển hóa lôi điện thành năng lượng của mình.
Một khi cảm nhận được nguy hiểm, chúng sẽ phóng thích lôi điện công kích kẻ địch, có không ít người từng bị đánh chết.
Chúng ta muốn hái được đủ số lượng quả Niết Bàn chỉ sợ phải trả giá không nhỏ.”
Phượng Khê chớp mắt:
“Thì ra là vậy à!
Thế thì ta hỏi thêm câu nữa – hái được quả Niết Bàn có phải cũng chỉ cần nộp một nửa là được?”