Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 197
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:47:02
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
197. Rốt cuộc, ngươi lại sống thành dáng vẻ của kẻ mà ngươi từng căm ghét nhất.
Kỳ thực Bùi Chu chưa nói, Phượng Khê cũng đã nhận ra nơi này hẳn là ảo cảnh.
Chỉ là trong một chốc, nàng chưa biết phải phá ảo cảnh này thế nào.
Theo lý, một khi đã là ảo cảnh, người trong đó chỉ cần nhận ra được sự giả dối, thì ảo cảnh sẽ tự vỡ.
Nhưng ảo cảnh này hiển nhiên không giống thường, dù Phượng Khê lẫn Bùi Chu đều đã tỉnh ngộ, mà cảnh vật vẫn y như cũ, chẳng hề suy suyển.
Lúc này, ở bên ngoài truyền ảnh thạch, viện trưởng Độc Cô khẽ nhíu mày.
Hắn từng vào Thiên Khư tháp vài lần, cũng trải qua không ít khảo nghiệm, nhưng chưa từng thấy qua loại khảo nghiệm này.
Đây chính là tầng của tháp di giới tử.
Đám học sinh này muốn phá được ảo cảnh kia, e là khó như lên trời!
Nếu thật sự không xong, e rằng hắn phải thân chinh vào tháp, đem bọn họ cứu ra.
Thiên Khư tháp bình thường đang yên đang lành, sao lại bày ra khảo nghiệm quái lạ thế này?
Hắn còn đang cân nhắc thì thấy… Phượng Khê bên kia đang cười tít mắt, tiếp đón học sinh ăn thịt nướng.
“Dù sao trước mắt cũng chưa tìm được cách ra ngoài, thôi thì ăn uống tí cho đỡ buồn, tán gẫu một trận, cũng chẳng lỗ vốn.”
Viện trưởng Độc Cô: “……”
Ngươi thật sự là có tâm hồn ăn uống!
Giờ phút nào rồi mà còn nhớ tới ăn với uống?!
Bọn học sinh cũng cảm thấy Phượng Khê tâm quá mức vững, nhưng ngẫm lại cũng chẳng nghĩ ra cách gì khác, đành theo nàng cùng ăn một bữa.
Nói ra thì, thịt nướng thật sự không tệ!
Ngoài giòn trong mềm, thơm nức lòng người!
Kẹp thêm bánh mì nhỏ ăn chung, ấy mới gọi là “mỹ vị nhân gian”!
Ăn xong no nê, Phượng Khê mới thong thả hỏi:
“Nơi này tám phần là ảo cảnh do Thiên Khư tháp tạo ra, chỉ là ta không quen công pháp của Yếm tộc, các ngươi có thể nói sơ sơ nguyên lý kết cảnh là gì không?”
Nàng còn bổ sung: “Yên tâm, ta không học trộm đâu, chỉ là muốn tìm điểm sơ hở thôi.”
Tân Mộc bật cười: “Lớp trưởng à, cho dù bọn ta đem hết thảy pháp quyết kể cho ngươi, ngươi cũng học không nổi đâu, dẫu sao ngươi là Nhân tộc mà!”
Những người khác cũng cười nói: “Đúng vậy đó, công pháp này chỉ Yếm tộc mới luyện được, không sợ ai học lén.”
Vậy là mọi người bắt đầu mồm năm miệng mười giải thích nguyên lý của “kết cảnh” cho nàng nghe.
Thật ra đây cũng chẳng phải bí mật gì, chỉ cần hỏi đại một Yếm tộc là biết được.
Chẳng qua không phải ai trong Yếm tộc cũng luyện được loại công pháp này, điều kiện là phải có đủ tư chất và ngộ tính, lại còn phải đạt tới Nguyên Anh kỳ mới có thể tu luyện.
Phượng Khê nghe xong, liền có điều suy nghĩ.
Thì ra “kết ảo cảnh” là đem đối phương nạp vào phạm vi thần thức của mình, cũng tức là nói: hiện giờ tất cả bọn họ đều đang bị thần thức của Thiên Khư tháp bao trùm.
Muốn phá cảnh, thì phải xé toạc thần thức ấy ra một lỗ hổng!
Xé kiểu gì?
Chắc chỉ có thể dùng thần thức công kích!
Vấn đề là… nàng không biết dùng nha!
Thế là nàng hỏi: “Trong các ngươi có ai biết thần thức công kích không?”
Tất cả đều lắc đầu.
Nguyên Anh kỳ mới có thể sử dụng thần thức công kích, mà bọn họ hiện tại đều chưa đạt tới cảnh giới đó.
Phượng Khê cau mày.
Vậy thì đúng là khó thật rồi!
Tiểu Hắc Cầu – một đống lông đen được mệnh danh là "đại trí tuệ", bèn lên tiếng:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-197.html.]
“Chủ nhân à, thần thức công kích đơn giản chính là đem thần thức hóa thành binh khí thôi mà, ngươi vốn cái gì cũng làm được, chút việc nhỏ này làm sao khó được ngươi? Hay là ngươi thử một phen xem?”
Phượng Khê ngẫm thấy nó nói có lý, đại sự cũng từ một điểm nhỏ mà ra. Dù sao hiện giờ cũng không có kế gì khả thi, thử thì thử.
Nàng chẳng nói chẳng rằng, dựa vào lời bọn Tân Mộc mà điều chỉnh lại phương pháp, rồi bắt đầu thử đem thần thức hóa thành binh khí.
Nhưng nói thì dễ, làm mới khó!
Thần thức mịt mờ hư vô, muốn nắn thành hình khí cụ thì quả thật gian nan tột độ.
Chưa kịp thành hình, mà thức hải đã bị chấn đến rung lắc ù ù!
Tiểu Chim Béo hận không thể chui qua bóp cổ Tiểu Hắc Cầu ngay tại chỗ!
Cả ngày chỉ biết bày trò vặt vãnh!
Suốt ngày đưa mấy cái "ý tưởng c.h.ế.t tiệt" cho mẫu thân nó!
Tiểu Hắc Cầu cũng bắt đầu hối hận.
Nhưng lời đã nói ra, cũng không tiện thu về.
Đành phải liều mình chống chế:
“Chủ nhân à, việc gì cũng cần thử từ từ, không thể nóng vội được, nếu không thì ta nghĩ giúp ngươi phương pháp khác?”
“Chủ nhân à, tuy nói sự thành do người, nhưng nếu phương pháp sai ngay từ đầu, vậy thì cũng chỉ tốn công vô ích thôi!”
“Chủ nhân à, phía sau còn mấy tầng nữa, ngươi còn phải châm tháp đuốc nữa kìa, thể lực cần phải giữ gìn đó!”
……
Phượng Khê chẳng buồn để ý tới nó, tiếp tục thử nghiệm.
Thức hải của nàng vốn đã được quyển trục thượng cổ mài luyện qua, chút đau đớn này chẳng đáng là bao.
Nàng chấp nhất như vậy, kỳ thực không phải chỉ vì muốn phá trận, mà là vì cảm thấy: đây là cơ hội hiếm có khó tìm!
Nếu nàng học được thần thức công kích, tương lai đường tu hành sẽ dễ đi hơn rất nhiều.
Chỉ riêng mấy con xích phách trùng tu vi thấp tè kia mà có thể khiến hai vị đạo sư bị đuổi đến chật vật, thì rõ ràng: thần thức công kích quả thật lợi hại!
Nếu sau này, khi nàng tung đại chiêu chữ “Quỳ” mà phối hợp thêm thần thức công kích, biết đâu còn ép đối phương phải lạy nàng mấy cái!
Tiểu Hắc Cầu: “……”
Chủ nhân vô lương tâm này chắc chắn là bị cái vị Tổ sư gia kia dạy hư rồi!
Chưa gì đã bắt người ta quỳ, giờ lại còn muốn người ta dập đầu!
Ngươi rốt cuộc đã sống thành dáng vẻ của kẻ mà ngươi từng căm ghét nhất!
Thời gian nhanh chóng trôi qua hơn một canh giờ, đám người lớp Huyền Tự và lớp Địa Tự cũng lần lượt tiến vào.
Vừa bước vào, họ đều ngẩn người.
Bởi trong mắt họ, đám lớp Hoàng Tự hẳn là đã bị đào thải từ lâu.
Ai ngờ bọn họ lại đã sớm vào đến nơi này!
Điều khiến họ càng khiếp sợ là — người của lớp Thiên Tự lại đang cùng lớp Hoàng Tự và đám Nhân tộc trò chuyện rôm rả vui vẻ!
Không hiểu lúc bọn họ không có mặt, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!
May mắn là, trước đó lớp Huyền Tự đã kết minh với lớp Hoàng Tự, nên nhanh chóng hoà nhập.
Chỉ còn lại mỗi lớp Địa Tự là… lẻ loi đơn độc: “……”
Cảm giác như bị cả thế giới vứt bỏ!
Hình Vu và Quân Văn thấy Phượng Khê đang trầm tư, liền chủ động thay nàng tiếp chuyện, sang bắt chuyện với lớp Địa Tự.
Chẳng mấy chốc, mọi người hoà thuận vui vẻ như một đại gia đình.
Hình Vu còn hỏi lớp trưởng lớp Địa Tự – Yến Minh:
“Các ngươi lúc mới vào có thấy mặt Tam hoàng tử trong góc không? Hắn còn nằm bất động ở đó không?”
Yến Minh: “……”
Câu này của ngươi… ta biết trả lời sao đây?!