Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:23
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
201. Phượng Khê, ngươi đúng là cái đồ tra nữ!
Mọi người đang hòa thuận vui vẻ thì một vị khách không mời mà đến lại đột nhiên xuất hiện.
Không ai khác, chính là Tam hoàng tử.
Do tháp linh để tiết kiệm tu vi mà không mở tầng tầng trận pháp, cho nên Tam hoàng tử sau khi tỉnh lại liền một đường lù lù mò tới nơi này.
Hắn lạnh giọng hất hàm ra lệnh:
“Bổn hoàng tử lấy thân phận hoàng thất ra lệnh, các ngươi lập tức bắt lấy tiện nhân Phượng Khê cho ta!”
Vừa dứt lời… hắn bị tháp linh b.ắ.n bay ra ngoài ngay tức khắc!
Và rơi xuống ngay đầu một con huyết hồn vị!
Huyết hồn vị kia trông khá giống một con nhím — toàn thân đầy gai độc — chỉ là cái đầu to hơn nhím mấy lần…
Tháp linh làm vậy là có chủ ý.
Hoàng tộc thì đã sao hả?
Ngươi tưởng nơi này không còn ai à?
Con huyết hồn vị này nhìn còn thuận mắt hơn ngươi nhiều đấy!
Không biết vì sao huyết mạch của tháp linh lại bị phong ấn nữa.
Phượng Khê cảm thấy thời cơ đã đến, bèn quay sang dặn dò tháp linh:
“Cục bông nhỏ à, ta về trước đây!
Nhưng ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ thay ngươi truyền đạt đầy đủ khó khăn cùng nguyện vọng lên bệ hạ Yếm Hoàng. Nếu có yêu cầu nào, ta cũng sẽ góp vài kiến nghị giúp Yếm tộc xây dựng Ma Thần điện.
Đường đời còn dài, sau này chúng ta sẽ còn gặp lại!
Ta vẫn nói câu cũ: nếu ngươi có hứng tới Nhân tộc du ngoạn, cứ tìm ta, ta dẫn ngươi đi thể hội nhân gian bảy bữa no ba bữa đói!
Ta sẽ dắt ngươi thưởng hết phồn hoa thế gian!
Dắt ngươi vượt núi xuyên biển, lên trời xuống đất, không uổng kiếp tháp linh!”
Mộc kiếm trong nhẫn trữ vật run lên một cái:
Ngươi là cái đồ tra nữ!
Ngươi gạt ta khi xưa cũng là mấy lời đường mật này!
Phượng Khê vội trấn an:
“Tiểu kiếm kiếm à, ta đối với ngươi là thật lòng đó, còn tháp linh ấy… chỉ là ta đùa chút cho vui thôi.”
Mộc kiếm: “……” (gió thổi qua, lòng ta lạnh buốt)
Ngươi nói kiểu đó, lại càng giống tra nữ hơn đó biết không?!
Tháp linh thật ra có chút động lòng, nhưng hiện giờ tu vi nó quá kém, thôi thì cứ ở lại Khư giới tu luyện cho vững chắc đã.
Tuy nhiên, nó có thể cảm nhận được: Phượng Khê thật lòng với nó! Nhiệt tình với nó!
Đây là điều nó chưa từng được nhận khi còn ở trong tay người Yếm tộc!
Thế là trên tầng sáng quang của nó hiện lên một dòng chữ:
【 Bổn tọa phong ngươi làm Sứ Giả Tháp Linh, có thể đến tìm ta bất kỳ lúc nào. 】
Bên ngoài truyền ảnh thạch, Viện trưởng Độc Cô suýt nữa hộc m.á.u mà ngất!
Ngươi là tháp linh của Yếm tộc chúng ta, vậy mà lại phong một Nhân tộc làm Sứ Giả của mình?
Ngươi điên rồi phải không?!
Nếu tin này truyền ra, dân chúng sẽ nghĩ sao?
Chẳng lẽ Yếm tộc chúng ta không còn người nữa chắc?!
Phượng Khê cũng không ngờ tháp linh lại chơi lớn như vậy, lập tức cười tươi như hoa nhận lấy:
“Sư phụ ơi, đồ nhi có tiền đồ rồi!
Con được phong làm Sứ Giả Tháp Linh của Yếm tộc đó nha!
Sau này nếu chúng ta ở Nhân tộc sống không vui, con sẽ dẫn người sang Yếm tộc định cư!
Nếu Yếm tộc mà cũng chán, con lại đưa người sang Ma tộc an thân!
Ai bảo đồ nhi con thân kiêm ba chức!
Con đây, Phượng Khê – phúc tinh tam tộc! Ánh sáng Bắc Vực!”
Tiểu Hắc Cầu cùng Tiểu Chim Béo liếc mắt nhìn nhau.
Chủ nhân vô lương tâm không thỏa mãn làm "ánh sáng Nhân tộc", giờ đã bắt đầu lấn sân làm "ánh sáng Bắc Vực" rồi!
Năng lực của chủ nhân ngày càng lớn, đám yêu diễm tiện thú nhào vào lòng ngày càng đông, chúng ta cũng phải nỗ lực mới được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-201.html.]
Thế là hai đứa chim nhỏ và cầu nhỏ bỏ luôn việc đánh nhau hằng ngày, bắt đầu nghiêm túc tu luyện.
Phải luyện đến mức đám sủng vật không biết xấu hổ kia không đuổi kịp!
Phượng Khê dẫn đám học sinh rời khỏi Thiên Khư tháp, chờ đạo sư công bố kết quả khảo hạch.
Đạo sư phụ trách khảo hạch vừa bị Viện trưởng Độc Cô mắng lên mắng xuống tám lần! Phải làm một hồi xây dựng tâm lý mới dám công bố:
“Lần này khảo hạch, tổ liên hợp giữa lớp Hoàng Tự và Nhân tộc đệ tử đạt hạng nhất!
Hy vọng ba lớp còn lại về sau cố gắng nhiều hơn nữa!
Hiện tại, tất cả lập tức khởi hành hồi thư viện, không được làm loạn!”
Hắn nghĩ bụng:
Đây mà là do tu luyện cái gì!
Nha đầu Phượng Khê kia hoàn toàn nhờ miệng mồm và cái bụng toàn ý nghĩ xấu mà chiến thắng!
Mấy học sinh kia dù có tu luyện mười ngàn năm cũng không đọ lại được!
Phượng Khê lúc này cùng bọn học sinh rời khỏi Thiên Khư Thạch Lâm, tốn gần một ngày một đêm quay về thư viện.
Dọc đường, miệng Phượng Khê chưa từng ngưng nghỉ.
Hỏi han liên tục, hơn hai trăm học sinh đều bị nàng moi thông tin đến tám chín phần mười.
Miệng ta đã khai thì đến chuyện tình yêu của đầu bếp nhà ngươi ta cũng biết tuốt!
Hình Vu và Quân Văn cũng không rảnh rỗi, tay ôm eo, tay bám lưng mà kết giao khắp nơi.
Tuy không bằng Phượng Khê nhưng cũng thu hoạch kha khá tin tức.
Giang Tịch và đám người khác không lanh lợi bằng, nhưng cũng dùng cách thức trầm ổn hơn mà moi được kha khá chuyện.
Đám thiên chi kiêu tử này xưa kia lúc nào cũng 45 độ nhìn trời, chẳng buồn xem mặt người khác ra sao, nay tất cả đều biến thành cao thủ xã giao.
Không nói gì trước, cười cái đã.
Ra tay phải thật chân thành!
Cuối cùng, mọi người cũng về tới Thiên Khư thư viện.
Tâm cảnh của đám học sinh đã thay đổi rất nhiều so với lúc trước.
Dù có bị đệ tử Nhân tộc làm cho mất mặt, nhưng với họ mà nói, đây là một lần trưởng thành đáng giá.
Dĩ nhiên, vẫn có người là ngoại lệ.
Tam hoàng tử bị gai độc của Huyết Hồn Vị đ.â.m đến rách như cái sàng, đã được đưa về hoàng cung cấp cứu.
Tuy không mất mạng, nhưng mười ngày nửa tháng thì đừng mong xuống giường!
Mẫu phi Yếm Hậu khóc lóc cầu xin Yếm Hoàng ra mặt làm chủ, kết quả bị Yếm Hoàng — người hiện đang phiền đến tận óc — đuổi thẳng về cung!
Chính mình không bản lĩnh còn đi gây sự, bị đ.â.m cho cũng đáng!
Yếm Hoàng đang buồn bực muốn chết!
Theo lời Viện trưởng Độc Cô, Ma tộc đang có ý định kết minh với Nhân tộc?
Nếu chuyện đó thành thật thì Yếm tộc bọn họ chẳng phải hoàn toàn mất đường sống sao?!
Chưa kể Thiên Khư Tháp vì thiếu tín ngưỡng chi lực mà đang gặp nguy cơ, việc trùng kiến Ma Thần Điện cũng nóng như lửa đốt!
Trước kia thử nhiều lần đều thất bại, lần này liệu có thành công?
Nhưng bất kể hắn lo lắng ra sao, đám Phượng Khê thì đang mở hội ăn mừng!
Viện trưởng Độc Cô vừa nghiến răng vừa khen bọn họ vài câu, rồi phát thưởng hạng nhất.
Ngoài ra còn phát riêng thêm cho Phượng Khê vài món — gọi là “phần thưởng cá nhân xuất sắc nhất”!
Bốn người Hải trưởng lão cực lực giữ vẻ điềm đạm, nhưng khóe miệng không tài nào không cong lên.
Cuối cùng đành phải ho khan liên tục để che giấu nụ cười.
Dù sao cũng là đại diện Nhân tộc, phải giữ thể diện, không thể cười toe toét như gáo bị vỡ!
Viện trưởng Độc Cô nhìn mà đau hết cả ngực.
Nói vài câu khách sáo, rồi nhanh chóng tiễn khách.
Mọi người về đến dịch quán, Hải trưởng lão dặn dò nghỉ ngơi cho tốt rồi rời đi.
Kết quả là vừa đi được mấy bước, đám Quân Văn đã cảm nhận được nồng đậm linh khí xung quanh.
Tất cả bò dậy bắt đầu tu luyện.
Nghỉ ngơi cái rắm!
Bộ quên cái bóng ma bị tiểu sư muội bắt quỳ rồi sao?!
Chỉ cần còn sống, thì cứ luyện tiếp đi!