Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 204
Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:30
Lượt xem: 0
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
204. Lúc ta trộm nghĩ chuyện xấu, cũng có dáng vẻ y chang như vậy.
Giang Tịch ngăn Quân Văn và Bùi Chu đang ầm ĩ lại, quay sang Phượng Khê nói:
“Tiểu sư muội, ta thấy Đại hoàng tử tâm tư khó dò, miệng nói ngắm hoa chỉ e là bụng dạ khác thường.
Vừa rồi sao muội lại đồng ý tới phủ hắn?”
Phượng Khê khẽ nhếch môi cười:
“Chỉ có kẻ trộm lộng hành ngàn ngày, làm gì có ai canh phòng mãi được trộm đâu? So với ngồi chờ hắn ra tay, chi bằng chủ động đạp cửa đánh thẳng vào!”
Mọi người: “……”
Tiểu sư muội hình như là thật sự muốn làm lớn chuyện!
Tại sao vừa căng thẳng lại còn có chút hưng phấn lẫn chờ mong thế này?
Phượng Khê lập tức đi tìm các vị Hải trưởng lão, đem chuyện kể lại đầu đuôi.
Hải trưởng lão nhíu mày quát khẽ: “Hồ đồ! Đã biết đối phương không có hảo tâm, sao còn đồng ý?! Ngày mai chúng ta cùng các con tới đó!”
Phượng Khê cười tủm tỉm: “Người ta có phát thiệp mời cho các vị đâu, bốn vị trưởng lão cùng đi e là không tiện lắm!
Yên tâm đi, con đã tìm được bảo tiêu rồi!”
Bốn vị Hải trưởng lão mặt đầy nghi hoặc: “Bảo tiêu?”
“Ừm, là Viện trưởng Độc Cô.”
Bốn vị Hải trưởng lão: ???!!!
“Ngươi... ngươi đi tìm Viện trưởng Độc Cô khi nào vậy?”
“Giờ con đang đi nè.”
Bốn người: “……”
Độc Cô viện trưởng người ta mà thèm để ý ngươi? Còn chịu làm bảo tiêu cho ngươi?
Ngươi sợ là đang nằm mơ giữa ban ngày rồi!
Phượng Khê lập tức kéo theo Quân Văn phóng tới Thiên Khư thư viện.
Trong lòng Quân Văn cực kỳ đắc ý!
Tại sao tiểu sư muội không mang người khác mà chỉ dẫn theo hắn?
Bởi vì người tiểu sư muội tín nhiệm nhất là hắn đó!
Tiểu sư muội thân cận với hắn nhất chứ sao!
Không nói đâu xa, chuyện giữa tiểu sư muội với lão ma đầu Huyết Thiên Tuyệt, chỉ có mình hắn biết! Còn cả chuyện con cầu lông đen kia nữa – cũng chỉ mình hắn rõ!
Chỉ cần hắn còn ở đây, cái đám “sư huynh ruột”, “sư huynh rơi” khác đều tránh ra cho sạch sẽ!
Tới cổng thư viện Thiên Khư, Phượng Khê bày tỏ rõ mục đích đến.
Lúc này Độc Cô viện trưởng đang đau đầu vì việc tái kiến Ma Thần điện, tóc bạc thêm mấy phần chỉ sau một đêm.
Đúng lúc có người tới bẩm báo Phượng Khê cầu kiến.
Độc Cô viện trưởng nghĩ ngợi một chút, liền cho mời Phượng Khê và Quân Văn vào.
Vừa vào phòng, Phượng Khê liền cười tươi như hoa:
“Viện trưởng Độc Cô, hôm qua vội vàng rời đi, chưa kịp hàn huyên với ngài vài câu, hôm nay ta đặc biệt tới quấy rầy ngài một chút.
Đây là đặc sản của mấy tông môn Nhân tộc bọn ta, chỉ là chút lòng thành, xin ngài vui lòng nhận cho.”
Độc Cô viện trưởng nhìn mấy hộp đặc sản đủ từ Huyền Thiên Tông, Hỗn Nguyên Tông, Vạn Kiếm Tông tới Ngự Thú Môn, lòng thầm nghĩ: Đây hẳn là tâm ý của tứ đại tông môn dành riêng cho ta chăng? Cũng coi như có lòng.
Không ngờ đâu, đám quà cáp này đều do Phượng Khê một tay... "hóa duyên" mà có!
Thôi thì đã ăn quà, chi bằng thuận nước đẩy thuyền.
Độc Cô viện trưởng khách sáo vài câu rồi hỏi:
“Tiểu cô nương, lần này ngươi tới có việc gì? Cứ nói thẳng đi.”
Phượng Khê ra vẻ trách móc: “Không hổ danh Viện trưởng Độc Cô, chỉ liếc mắt một cái đã nhìn thấu tâm tư tiểu nữ!
Lần này ta đến, thật sự là có chuyện muốn nhờ.
Sáng nay Đại hoàng tử tới dịch quán, mời chúng ta mai đến phủ hắn dự tiệc ngắm hoa.
Không phải ta bụng dạ tiểu nhân mà đo lòng quân tử, nhưng cứ cảm thấy hắn có mưu đồ gì đó...”
Độc Cô viện trưởng nhíu mày: “Ngươi nghĩ nhiều rồi đó.”
Phượng Khê lắc đầu: “Không đâu, bởi vì ánh mắt hắn nhìn người... rất giống lúc ta đang nảy sinh ý nghĩ xấu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-204.html.]
Độc Cô viện trưởng: “……”
“Cho nên, ta tới là muốn nhờ ngài ngày mai cũng đi cùng, có ngài ở đó, hắn sẽ e dè hơn, không dám giở trò với bọn ta.”
Độc Cô viện trưởng cười lắc đầu: “Ta còn trăm công nghìn việc, e rằng không rảnh phân thân.”
Phượng Khê chớp chớp mắt: “Thôi được, nếu ngài bận thì chúng ta tự đi.
À, nhìn ngài ủ rũ thế này, chắc là vì chuyện tái kiến Ma Thần điện? Thực ra, chuyện này cũng không quá khó đâu!”
Độc Cô viện trưởng sững người: “Ngươi có cách kiến lại Ma Thần điện?”
Phượng Khê uống một ngụm trà, gắp một miếng điểm tâm, thong thả nói:
“Có lẽ có đó. Mà thôi, không quấy rầy ngài nữa, cáo từ!”
Nói rồi định kéo Quân Văn rời đi.
Độc Cô viện trưởng nghiến răng: “Ta... ta đang định lên tiếng đây! Mai ta rảnh, có thể cùng các ngươi đến phủ Đại hoàng tử.”
Phượng Khê lúc này mới tươi cười rạng rỡ: “Cũng chưa chắc chắn mười phần, bảy phần thôi à.”
Trong lòng Độc Cô viện trưởng ngổn ngang trăm mối.
Ông ta tin lời Phượng Khê tới hơn phân nửa.
Bởi vì nha đầu này mưu mô quá nhiều!
Biết đâu thật sự có cách xây lại Ma Thần điện thì sao?
Nhưng mà vấn đề ở chỗ – nha đầu này là Nhân tộc!
Nàng mà tốt bụng thật sao?
Không phải định nhân cơ hội tái kiến Ma Thần điện mà giở trò gì đó chứ?
Hải trưởng lão nói đúng, nha đầu này cái gì cũng dám làm!
Không chừng thật sự có thể làm ra chuyện thiếu đạo đức động trời như thế!
Đang nghĩ thì Phượng Khê mỉm cười nói:
“Viện trưởng, ta không thích quanh co, cứ nói thẳng luôn nhé!
Ta có thể giúp các ngài xây lại Ma Thần điện, nhưng có điều kiện.
Các vị Yếm tộc phải cùng Nhân tộc chúng ta ký kết minh ước hữu hảo vạn năm.”
Độc Cô viện trưởng không ngờ nàng lại đưa ra điều kiện như vậy!
“Phượng Khê, chuyện này hệ trọng, ta phải bẩm báo bệ hạ rồi mới có thể quyết định.”
Phượng Khê thấy ông ta không từ chối ngay liền biết chuyện này có cửa!
Xem ra Ma Thần điện với Yếm tộc là chuyện cực kỳ quan trọng.
Nàng gật đầu: “Được, vậy ta chờ tin ngài.”
Rồi lại như nhớ ra điều gì, nàng hỏi tiếp:
“À mà, Viện trưởng, nghe nói Yếm Hoàng bệ hạ có ba vị hoàng tử, sao vẫn chưa thấy Nhị hoàng tử xuất hiện nhỉ?”
Viện trưởng thở dài: “Nhị hoàng tử mệnh khổ, hồi nhỏ lưu lạc dân gian, sau khi trở về lại mắc chứng ngây ngốc, rất hiếm khi lộ diện.”
Phượng Khê chớp chớp mắt, ngó nghiêng xung quanh một lượt, rồi hạ giọng nói nhỏ:
“Ta nghe nói Nhị hoàng tử không phải do Yếm hậu sinh ra, mà là con của Yếm Hoàng với người khác, có thật không vậy?”
Độc Cô viện trưởng: “……”
Ta đường đường là một viện trưởng, sao có thể tám chuyện hậu cung với ngươi được!
Phượng Khê thấy ông ta không đáp liền hiểu – chuyện này là thật!
“Viện trưởng, nếu Yếm Hoàng bệ hạ phong lưu như thế, liệu bên ngoài có còn... hoàng tử hoàng nữ nào khác không?”
Độc Cô viện trưởng kinh ngạc nhìn Phượng Khê.
Ngay sau đó, ánh mắt kinh ngạc liền chuyển thành hưng phấn như điên!
Lẽ nào... chẳng lẽ... không chừng... Phượng Khê chính là công chúa thất lạc của bệ hạ?!
Bảo sao nàng thần thức mạnh như vậy!
Bảo sao cả tổ tiên lẫn Thiên Khư tháp đều coi trọng nàng như thế!
Thì ra... nàng là huyết mạch hoàng tộc của Yếm tộc chúng ta!
Trời ơi, đúng là ông trời phù hộ Yếm tộc rồi!
Nếu thật sự là hoàng nữ, còn mạnh hơn đám Đại hoàng tử với Tam hoàng tử gộp lại ấy chứ!
Tuy trước nay Yếm tộc chưa từng có nữ hoàng, nhưng... ai nói là không thể chứ?