Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 205

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:32
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

205. Ngươi sẽ không trách bệ hạ chứ

Viện trưởng Độc Cô càng nghĩ càng kích động, viền mắt cũng đỏ hoe.

Phượng Khê bị ánh mắt của lão nhìn đến rợn cả da gà.

Lão già này... không phải phát điên rồi chứ?!

Viện trưởng Độc Cô cố gắng đè nén rung động trong lòng, nghiêm túc nói với Phượng Khê:

“Bệ hạ hồi còn trẻ, ừm... quả thực có hơi đa tình, để lại cũng kha khá chuyện phong lưu bên ngoài.

Cho nên, rất có khả năng từng có hoàng tử hoặc công chúa bị thất lạc bên ngoài.

Ngài từng đi tuần du, sủng hạnh nữ nhi của một tộc trưởng tiểu bộ tộc, sau khi hồi cung còn sai người đi đón, kết quả chỉ ôm về được một đứa bé trai – chính là Nhị hoàng tử.

Nghe nói mẫu thân đứa bé qua đời ngay khi sinh nở.

Bệ hạ đau lòng suốt một thời gian dài, đem nỗi day dứt dồn cả lên Nhị hoàng tử, cưng chiều hết mực, quả thật là ngàn yêu vạn sủng gom cả một thân.

Nào ngờ... Nhị hoàng tử lại là một kẻ ngốc…”

Phượng Khê trợn mắt: Không lẽ thật sự có vụ “đổi Thái tử trá hình”?!

Người trong hoàng cung kia là giả, còn nhị sư huynh của mình mới là hoàng tử chân chính?

Lúc này, Độc Cô viện trưởng lại nói tiếp:

“Mấy năm gần đây, bệ hạ lén ra khỏi cung không ít lần.

Có thể trong thời gian ấy cũng từng có dính dáng với vài nữ tử, chỉ là không đón người về cung.

Nhưng mà, bệ hạ vốn không phải hạng người bạc tình, nhất định trong đó có hiểu lầm gì đó.

Ngươi sẽ không trách bệ hạ chứ?”

Phượng Khê: “……”

Ta có quái gì mà phải trách?!

Viện trưởng Độc Cô lại tiếp tục cảm khái:

“Giờ bệ hạ chỉ có ba hoàng tử mà chẳng có lấy một công chúa, nếu bây giờ có thêm một vị công chúa, nhất định sẽ vui mừng khôn xiết!

Còn về phía Yếm hoàng hậu, ngươi đừng lo. Tuy tính tình nàng ta hơi hẹp hòi, nhưng cũng không dám làm càn.”

Phượng Khê: “……”

Lão già này chẳng lẽ tưởng ta là khuê nữ thất lạc nhiều năm của Yếm Hoàng?

Ta thì cũng muốn lắm chứ, nhưng tiếc là không phải nha!

Nhưng mà, nếu hắn hiểu lầm như vậy cũng tốt, có thể đem mọi nghi ngờ đổ dồn lên đầu ta, nhị sư huynh sẽ được yên thân hơn.

Chi bằng…

Thế là, nàng nghiêm túc – mà ba phải đáp:

“Viện trưởng, đời người tám chín phần mười chuyện không như ý.

Ta có thể hiểu cho bệ hạ, nhất định trong đó có nỗi khổ khó nói.”

Độc Cô viện trưởng gật đầu lia lịa.

Không hổ là dòng m.á.u hoàng thất! Còn nhỏ mà đã hiểu chuyện đến như vậy!

So ra thì Đại hoàng tử với Tam hoàng tử kém xa!

Lão lại thăm dò hỏi:

“Ngươi vẫn luôn lớn lên ở Nhân tộc? Có từng bị bắt nạt không?”

Phượng Khê thở dài một hơi:

“Cũng tạm, cô nhi chẳng phải đều như thế mà lớn lên sao?”

Độc Cô viện trưởng nghe mà chua xót cả lòng.

Lẽ ra phải là công chúa cành vàng lá ngọc, vậy mà lại trải qua bao nhiêu khổ ải…

“Vậy ngươi đến Khư giới có cảm giác gì đặc biệt không?”

Mắt Phượng Khê lập tức sáng rỡ như ánh sao!

“Ta thích Khư giới lắm!

Từ lúc đến đây, đêm nào cũng gặp mộng đẹp mà cười tỉnh cả giấc!

Thật tình ta cũng muốn ở lại Yếm tộc luôn rồi!”

Viện trưởng Độc Cô nghẹn giọng xúc động:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-205.html.]

“Ngươi muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu, cứ xem nơi này là nhà.”

Quân Văn đứng một bên nghe mà chóng mặt.

Cái qu.ỷ gì thế này?!

Viện trưởng Độc Cô làm sao mà đột nhiên lạ kỳ thế?!

Nếu không biết rõ, còn tưởng tiểu sư muội là cháu gái lạc nhiều năm của lão!

Phượng Khê sợ bại lộ, bèn mượn cớ cáo từ rời khỏi thư viện.

Từ phản ứng của Độc Cô viện trưởng, có thể thấy Yếm Hoàng vẫn rất hoan nghênh những hoàng tử, công chúa lưu lạc bên ngoài trở về nhận tổ quy tông.

Chỉ là, trước khi minh ước giữa Nhân tộc và Yếm tộc được ký kết, thân phận thật của nhị sư huynh tuyệt đối không thể để lộ, tránh chuốc lấy phiền phức.

Sau khi về lại, nàng liền nói với Quân Văn:

“Ngũ sư huynh, ta nghi nhị sư huynh có thể là người Yếm tộc, hơn nữa… là hoàng thất.”

Quân Văn lảo đảo suýt nữa té bò:

“Tiểu sư muội, muội đừng dọa ta!”

Phượng Khê nghiêm túc nói:

“Ta nói thật đấy.

Huynh nghĩ lại xem, lúc vào Khư giới, chúng ta đều không quen khí hậu nơi này, chỉ có nhị sư huynh là rất ít phản ứng.

Ở tế đàn, chỉ có nhị sư huynh và Tam hoàng tử là được nhận hộp ngọc tinh xảo.

Còn nữa, khi nhị sư huynh lên tế bái, tổ tiên Yếm tộc đứng đực ra rất lâu.

Quan trọng nhất là, sáng nay Đại hoàng tử đến, tuy nói chuyện với ta suốt, nhưng lại liếc nhị sư huynh không ít lần.

Hắn đâu thể vô cớ để tâm đến huynh ấy như vậy…”

Quân Văn chen ngang:

“Có khi nào… Đại hoàng tử có sở thích đặc biệt? Dù sao lão nhị cũng thuộc dạng diện mạo yêu diễm.”

Phượng Khê: “……”

Quân Văn lập tức ý thức được lời mình nói có chút không ổn, vội ho khan:

“Khụ, tiểu sư muội, ta thấy suy đoán này của muội vẫn hơi thiếu căn cứ, chắc là nghĩ nhiều thôi.”

Ánh mắt Phượng Khê lóe lên:

“Cũng có thể là muội nghĩ nhiều.

Nhưng nếu nhị sư huynh đúng là hoàng thất Yếm tộc, Ngũ sư huynh, huynh thấy sao?”

Quân Văn gãi đầu:

“Ta thì có thể làm gì được chứ?! Chẳng lẽ phải dẫn hắn đi nhận cha?!”

Phượng Khê: “……”

Cái tư duy quái qu.ỷ gì đây?!

“Ngũ sư huynh, muội muốn nói là – Nhân tộc và Yếm tộc xưa nay đối địch. Nếu nhị sư huynh thật là người Yếm tộc, thì huynh ấy không cùng lập trường với ta với huynh.

Đến lúc ấy, huynh sẽ đi theo phe nào?”

Lần này, Quân Văn không trả lời ngay. Một lúc sau, hắn mới chậm rãi nói:

“Ta mặc kệ hắn là Yếm tộc hay yêu quái hóa hình, chỉ cần hắn là sư huynh của ta, thì ai dám động tới hắn, chính là địch nhân của Quân Văn ta!”

Phượng Khê rốt cuộc hiểu vì sao trong nguyên tác, Bùi Chu lại phải dốc hết tâm tư che giấu thân phận.

Bởi vì hắn biết, một khi lộ ra là người Yếm tộc, thì dù là sư phụ Tiêu Bách Đạo hay huynh đệ như Quân Văn đều sẽ liều mạng bảo vệ hắn.

Lúc ấy không chỉ hắn bị liên lụy, mà còn kéo cả sư phụ lẫn đồng môn rơi xuống vực sâu vạn trượng.

Quân Văn dè dặt hỏi:

“Tiểu sư muội, còn muội thì sao? Chẳng lẽ muội sẽ vì đại nghĩa mà ra tay với người nhà?

Ta thấy muội chắc không làm thế đâu. Dù gì muội cũng có thể ngồi tán dóc với Huyết Thiên Tuyệt – cái lão ma đầu ấy, thì nhị sư huynh nhiều khả năng sẽ bị muội kéo về làm nội gián cho Nhân tộc!”

Phượng Khê: “……”

Nàng cạn lời, trừng mắt nhìn Quân Văn một cái:

“Muội đang làm gì, huynh không thấy rõ à?!

Nếu sau này Nhân tộc và Yếm tộc ký kết minh ước hòa hảo vạn năm, thì nhị sư huynh có là hoàng thất Yếm tộc cũng chẳng có vấn đề gì.

Chờ đến khi hai tộc thông thương, nói không chừng nhị sư huynh còn trở thành ‘bánh trái’ mà ai ai cũng muốn nịnh bợ ấy chứ.”

Nghe xong, Quân Văn rơi vào trầm tư…

Loading...