Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 21

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:22:02
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

21. Phượng Khê tiểu cô nương quả thật không sai

 

Chưa kịp lập công đã c.h.ế.t trước, m.á.u anh hùng nhuộm ướt áo choàng.

Giờ phút này, Phượng Khê coi như là lĩnh hội sâu sắc câu nói ấy.

 

Ban đầu nàng còn định lên đường oai phong một trận, khoe mẽ vài đường cho thiên hạ sáng mắt ra. Ai dè vừa mới bước chân ra khỏi sơn môn chưa được mấy bước đã... té sấp mặt. Mẹ ơi, còn khoe được cái gì nữa đây? Khoe m.ô.n.g à?

 

Nếu đổi lại là người khác, chắc giờ đã xấu hổ muốn độn thổ, chui xuống đất luôn cho rồi.

Nhưng mà với Phượng Khê thì... ờ, có gì đâu! Sau đúng một cái chớp mắt ngơ ngác, nàng đã nhanh chóng đảo tròng mắt, nghĩ ra chiêu.

 

Thế là nàng thuận thế ngẩng đầu nhìn lên tấm biển treo trên cổng sơn môn, vẻ mặt nghiêm trang, giọng đầy thành kính:

 

“Tổ sư gia linh thiêng trên cao, con là đệ tử Phượng Khê xin được dập đầu bái lạy! Cầu ngài phù hộ cho Huyền Thiên Tông chúng ta lần này vào bí cảnh Thiên Lý đạt được hạng nhất, nhất cử đoạt giải, giật giải quán quân, đoạt luôn vòng nguyệt quế…”

 

Mọi người: …Tổ sư gia lần này chắc cũng khó mà hiển linh nổi.

Đừng nói hạng nhất, chứ hạng ba còn chưa chắc đụng tay vào được!

 

Nhưng mà nói gì thì nói, tiểu cô nương Phượng Khê này cũng thú vị thật!

Tuy mới vào tông môn chưa bao lâu, mà ý thức vinh dự với môn phái thì không thiếu, lại còn thành kính với tổ sư gia lắm lắm.

 

Tiêu Bách Đạo lúc này cũng kể lại lúc Phượng Khê mới nhập môn, nàng cũng từng quỳ bái tổ sư rất nghiêm túc.

Mọi người nghe xong lại càng xúc động, thầm khen: "Đúng là đứa nhỏ có lòng son dạ sắt!"

 

Chỉ có Kim Mao Toan Nghê là trợn tròn mắt, vẻ mặt khinh khỉnh, khinh đến mức lười che giấu luôn.

"Rõ ràng là ngã dập mặt, còn bày đặt diễn tuồng, các ngươi vậy mà cũng tin hả? Quả là một đám nhân loại đầu óc mềm nhũn như cháo loãng!"

 

Lúc này, Phượng Khê đứng dậy, quay sang gọi:

“Ngũ sư huynh, phiền huynh đưa muội lên lưng Thần thú trấn phái nha.”

 

Quân Văn lập tức làm theo, nhẹ nhàng để nàng đứng lên phi kiếm của mình, rồi đưa nàng nhảy sang lưng Kim Mao Toan Nghê.

 

Sau đó hắn mới rón rén hỏi nó:

“Ờm… ta có thể lên ngồi ké một chút không?”

 

Kim Mao Toan Nghê không thèm nói một lời, phun thẳng nguyên bãi nước miếng vào mặt hắn.

Quân Văn: “…Ờ thôi, coi như ta chưa nói gì hết.”

 

Tiêu Bách Đạo vừa hô lệnh, cả đoàn lập tức ngự kiếm bay vút lên trời.

Kim Mao Toan Nghê thì khác. Nó dùng chân trước cào cào đất, rồi bỗng một cú "vèo!"—chạy thẳng!

Giơ chân lên, bắt đầu… phi nước đại!

 

Phượng Khê chưa kịp chuẩn bị tinh thần, lập tức ăn ngay một ngụm gió Tây Bắc!

“Khoan khoan, ê ê! Ngươi sao không bay?!”

 

Kim Mao Toan Nghê gào lên mấy tiếng "ngao ngao ngao!"

"Bay cái gì mà bay! Ta có cánh đâu mà bay hả?!"

 

Phượng Khê tuy không hiểu nó nói gì, nhưng đoán sơ sơ cũng tóm được đại ý.

Nàng chỉ muốn thở dài não ruột: “Ta là muốn đi kiểu phong cách, chứ đâu phải đi để bị gió tát sấp mặt như này…”

 

Điều duy nhất khiến nàng thấy an ủi là Kim Mao Toan Nghê này chạy nhanh cực kỳ, chẳng mấy chốc đã vượt mặt luôn cả đám người Tiêu Bách Đạo đang ngự kiếm bay trên trời.

Phượng Khê tự an ủi bản thân: “Ít ra thì chạy dưới đất không sợ rơi xuống c.h.ế.t gãy xương…”

 

Nàng dặn Kim Mao Toan Nghê giảm tốc độ lại chút, kẻo bị bỏ xa khỏi đội hình. Lỡ mà gặp nguy hiểm giữa đường, thì một nàng là tiểu phế vật mới nhập môn, một nó là thú già tu vi tụt dốc kiểu gì cũng xui tận mạng.

 

Tất nhiên, nàng nghĩ thế cho chắc ăn thôi chứ dù Kim Mao Toan Nghê tu vi giờ không còn như trước, nhưng vẫn là cấp Nguyên Anh – trong đám người này cũng coi như hạng top rồi.

 

Ban đầu, Phượng Khê còn ngồi nghiêm chỉnh. Về sau thì… nằm luôn trên lưng nó, lúc mệt thì lùi vào đống lông vàng dày cui, ngủ khò khò như mèo con.

 

Trên đường còn gặp một đám tu sĩ thấp kém không có mắt, nhìn thấy Kim Mao Toan Nghê tưởng là sư tử gió cỏn con tu vi Luyện Khí, xông vào chọc ghẹo.

 

Kết quả là bị nó tát cho mấy cái, móng vuốt quét qua một phát – gãy tay gãy chân hết phân nửa, ai nấy chạy té khói.

Kim Mao Toan Nghê còn lười đuổi theo. Trong mắt nó, toàn là lũ muỗi nhãi nhép.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-21.html.]

Nếu không phải vì giữ thân phận thần thú trấn phái, nó đã vả c.h.ế.t hết từ sớm rồi.

Còn Phượng Khê thì sao? Nàng chỉ lười biếng ló đầu ra coi vài lần, rồi lại rúc vào đống lông vàng ấm áp… ngủ tiếp.

 

Rất nhanh, tin đồn đã lan truyền khắp nơi.

“Nghe chưa, gần đây ở Bắc Vực xuất hiện một loại yêu thú cực kỳ hung dữ! Trông thì giống sư tử cuồng phong, nhưng dài hơn tận hai cái đầu!”

 

“Một đầu là sư tử, cái còn lại là… đầu người! Nghe bảo nó còn biết nói tiếng người nữa cơ!”

 

“Ta cũng nghe rồi, giờ ai cũng gọi nó là Sư mặt người, bị liệt vào hàng hung thú số một của Bắc Vực đó!”

 

“Không ít người đã tụ tập định kéo nhau mời tứ đại tông môn ra tay diệt trừ Sư mặt người. Nghĩ mà xem, ban ngày ban mặt mà nó còn nghênh ngang ngoài đường, đúng là quá đáng!”

...

 

Phượng Khê thì tất nhiên là không biết mấy lời đồn vớ vẩn kia. Lúc này nàng đang đứng trên lưng Kim Mao Toan Nghê... mở lớp giáo dục tư tưởng.

 

“Tiểu Kim này, ta nói trước cho ngươi biết, đừng trách ta không nhắc! Mấy tông môn khác, đặc biệt là cái đám Hỗn Nguyên Tông, trong đó có cả đống linh thú giống cái đang chờ… phối giống đó!”

 

“Ngươi mà không cẩn thận bị người ta bắt về làm giống đực thì lúc đó đừng có kêu ta cứu!”

 

“Còn nữa, ngươi là trấn phái thần thú của Huyền Thiên Tông! Biết trấn phái thần thú là gì không? Là át chủ bài, là tấm khiên, là niềm tự hào, là đỉnh cao của môn phái!”

 

“Ngươi chính là lòng tin, là nền móng, là gốc rễ của Huyền Thiên Tông! Phải ngẩng cao đầu mà sống! Đừng có để bị mấy mỹ thú người ta đưa vào bẫy dụ tình!”

 

Kim Mao Toan Nghê nghe tới đây mà m.á.u nóng sôi trào, trong lòng rúng động: Thì ra trách nhiệm trên vai ta lại lớn như vậy!

 

Còn về phần mấy con linh thú giống cái gì gì đó… hừ, lão tử không thèm để vào mắt! Đám hồ ly tinh đó mơ cũng đừng mơ đụng vào cọng lông của lão tử!

 

Thà làm thú cô đơn cả đời còn hơn làm công cụ truyền giống!

Phượng Khê vẫn hơi lo. Dù sao Kim Mao Toan Nghê cũng là thú, khả năng tự khống chế chắc chắn có giới hạn. Không biết trong mấy ngọc giản nàng cất trong thần thức có cái nào giống Quỳ Hoa Bảo Điển không nhỉ?

 

Nếu có thì đưa nó luyện cũng hay…

Trang đầu tiên sẽ viết: “Muốn luyện công này, trước tiên phải… tự cung.”

 

Kim Mao Toan Nghê đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng. Nó nhìn quanh một vòng đầy cảnh giác, xác nhận không có nguy hiểm mới dám tiếp tục đi.

 

Tất nhiên, Phượng Khê cũng không thực sự định làm thế. Dù gì nàng vẫn còn chút lương tâm. Chút xíu thôi nhưng cũng là lương tâm!

 

Ngoài vụ đụng độ với mấy tên tu sĩ tép riu trước đó, dọc đường đi mọi chuyện đều rất yên bình.

Gặp núi hay sông, Quân Văn lại chủ động đón Phượng Khê lên phi kiếm, tránh để nàng ngồi lưng Kim Mao Toan Nghê mà chịu khổ.

 

Lúc này, ba tông môn còn lại đã đến trước cổng Thiên Lý bí cảnh.

Ngoài tam đại tông môn, còn có vô số tán tu và tu sĩ từ các môn phái nhỏ cũng tụ tập tới xem náo nhiệt.

 

Bên ngoài bí cảnh, người đông như trẩy hội, náo nhiệt vô cùng.

Thẩm Chỉ Lan – gương mặt hoa nhường nguyệt thẹn – đang nói chuyện với Nhị sư huynh Lộ Tu Hàm.

 

“Nhị sư huynh à, lần này trong bí cảnh, người có tu vi cao nhất chính là huynh đó! Hỗn Nguyên Tông chúng ta chắc chắn sẽ lại giành hạng nhất!”

 

Lộ Tu Hàm mặt mũi tràn đầy kiêu ngạo: “Chuyện nhỏ! Vạn Kiếm Tông với Ngự Thú Môn thì chỉ có thể tranh hạng nhì thôi! Còn cái đám Huyền Thiên Tông ấy hả? Phế vật hết cả đám, không đáng bận tâm!”

 

Nghe nhắc đến Huyền Thiên Tông, nét cười trên mặt Thẩm Chỉ Lan thoáng cứng lại:

“Nhị sư huynh, không biết lần này Phượng Khê có tới không? Nếu nàng tới, ta nhất định sẽ giải thích cho rõ ràng, tất cả trước kia đều là hiểu lầm. Mong nàng đừng hiểu lầm huynh muội chúng ta và cả Hỗn Nguyên Tông…”

 

Lộ Tu Hàm hừ lạnh: “Ngươi còn giải thích gì với nàng? Rõ ràng là nàng ghen tức với ngươi, mới giở trò đổ oan bôi nhọ. Tiêu Bách Đạo đúng là lão già hồ đồ, lại dám thu nàng làm thân truyền đệ tử!”

 

“Dù có là thân truyền thì cũng không thay đổi được sự thật là nàng chỉ là một phế vật! Đánh lén Huyết Thiên Tuyệt? Phát hiện mỏ linh thạch thượng phẩm? Toàn là trò của Tiêu Bách Đạo để tâng bốc nàng thôi!”

 

“Ta dám cá lần này nàng không dám tới! Với cái tu vi rách nát đó, còn lâu mới vào được bí cảnh! Tốt nhất là nàng đừng rời khỏi Huyền Thiên Tông nữa, nếu không… ta gặp nàng ở đâu, g.i.ế.c nàng tại đó!”

 

Thẩm Chỉ Lan khẽ nhíu mày: “Nhị sư huynh, dù sao chuyện ở đại hội thu đồ trước kia cũng là chuyện liên quan đến mạng người, ta thấy bỏ qua được thì nên bỏ qua…”

 

Vừa nghe nhắc tới đại hội thu đồ, Lộ Tu Hàm lập tức sôi máu, thù cũ chưa quên!

“Sư muội, chuyện này muội đừng nhúng tay vào. Huynh tự có tính toán.”

 

Thẩm Chỉ Lan ánh mắt lóe lên một cái, cũng không nhắc lại nữa, liền đổi sang chủ đề khác.

Loading...