Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 213

Cập nhật lúc: 2025-06-15 02:55:50
Lượt xem: 0

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

213. Chỉ có ta hiểu tiểu sư muội

Phượng Khê cười tủm tỉm, bảo:

“Nhị hoàng huynh, đừng căng thẳng, muội trêu huynh chơi thôi mà!

Huynh à, bệnh này không thể dùng mấy cách chữa ngốc nghếch kia để hồi phục bình thường được đâu, huynh phải biết đây là cơ hội hiếm có để thể hiện tình cha con với phụ hoàng đó!”

Nhị hoàng tử mặt mày ngơ ngác.

Ý là gì chứ?

Phượng Khê lại nhanh chóng đổi giọng:

“Nhị hoàng huynh, hiện tại Yếm tộc và Nhân tộc còn chưa ký kết minh ước hữu hảo, nên tạm thời không thể để lộ thân phận của nhị sư huynh được……”

Nhị hoàng tử vốn thông minh, nghe đến đây lập tức hiểu ra ý của Phượng Khê.

“Muội lo là ta với đệ đệ có vẻ ngoài giống nhau quá à? Yên tâm đi, ta lột mặt nạ chỉ để xác nhận thân phận thôi.

Sau này ta sẽ đeo lại cái mặt nạ này suốt, tuyệt đối không tháo ra nữa.”

Vì đệ đệ, hắn có thể mang mặt nạ cả đời.

Phượng Khê bật cười phì một tiếng: “Không đến mức ấy đâu. Chờ minh ước ký xong rồi thì không cần kiêng dè nhiều như vậy nữa.

Có điều, nhị hoàng huynh à, chuyện huynh đeo mặt nạ người thì nhất định phải nói rõ với phụ hoàng đó nha, bằng không ông ấy không biết huynh là nhi tử ruột thì phiền đấy.”

Nhị hoàng tử: “……”

Phượng Khê nói tiếp:

“Còn nữa, nếu huynh không nói trước, sau này bị phát hiện, ông ấy sẽ nghĩ huynh cố ý lừa gạt ông ấy, đem ông ấy ra làm trò đùa chắc?!

Giả ngu cũng giống vậy, đều là cần chủ động nói thật.

Huynh phải chủ động giãi bày, nói rõ nỗi khổ trong lòng, nói huynh đã chịu đựng thế nào, bị tộc nhân dụ dỗ ra sao, lại còn nhỏ tuổi, khờ dại mới mắc sai lầm.

Người như phụ hoàng ấy, nhìn quen bao nhiêu trò giả dối trên đời, điều duy nhất khiến ông ấy cảm động chính là chân tình thực cảm.

Cho dù có vụng về, thậm chí có phần buồn nôn, ông ấy vẫn sẽ vui vẻ chấp nhận.

Trong Yếm tộc, chỗ dựa lớn nhất của huynh là phụ hoàng. Huynh phải trở thành nhi tử được ông ấy yêu quý và xem trọng nhất!

Trước kia, ông ấy vì Yếm hậu và thế lực sau lưng nàng ta mà nhẫn nhịn hết lần này tới lần khác. Biết rõ nữ nhân mình yêu bị hãm hại, con ruột thì bị sỉ nhục, mà vẫn phải câm nín nuốt vào bụng, huynh nghĩ ông ấy không oán hận sao?

Huynh thông minh thế, ta cũng không cần nói nhiều nữa nhỉ?”

Nhị hoàng tử lập tức hiểu ý.

Chỉ cần hắn kín đáo khơi lại ký ức trong lòng phụ hoàng, Yếm Hoàng tất sẽ đem oán hận dồn nén bao năm bùng phát, và người phải gánh hậu quả chính là Yếm hậu cùng đám Đại hoàng tử!

Phượng Khê rất vừa ý với Nhị hoàng tử – thông minh, cứng cỏi, biết nhẫn nhịn.

“Nhị hoàng huynh, còn chuyện ‘hồi phục bình thường’, lát nữa hồi cung, huynh cứ nói với phụ hoàng thế này……”

Sau khi bàn bạc ổn thỏa, Phượng Khê quay sang nhìn Bùi Chu đang đỏ hoe mắt.

“Nhị sư huynh, tới lượt huynh thể hiện kỹ thuật diễn xuất rồi đó!”

Bùi Chu: “……”

Tâm trạng ta đang lên xuống thất thường, mà muội còn muốn khảo nghiệm khả năng diễn xuất của ta?!

Chẳng bao lâu sau, Bùi Chu hốt hoảng lao ra từ trong phòng:

“Không xong rồi! Nhị hoàng tử đột nhiên ngất xỉu!”

Giang Tịch và mọi người kinh hãi, lập tức chạy vào trong.

Nhị hoàng tử nằm mê man trên giường, Phượng Khê giả vờ lúng túng đứng một bên.

Giang Tịch vừa truyền tin cho Hải trưởng lão, vừa an ủi:

“Tiểu sư muội đừng sợ, sẽ không sao đâu.”

Bốn vị trưởng lão nhanh chóng tới nơi.

Chỉ là — kiểm tra mãi vẫn không tìm ra nguyên nhân nhị hoàng tử ngất xỉu, ai nấy đều cau mày đầy lo lắng.

Chỉ có Quân Văn và Hình Vu – hai kẻ thông minh tuyệt đỉnh – liếc mắt nhìn nhau một cái, lập tức thấy được cảm giác "ta đây hiểu tiểu sư muội" từ trong mắt đối phương.

Chỉ có bọn ta mới hiểu tiểu sư muội!

Tiểu sư muội sao có thể phạm phải lỗi thấp cấp như thế?!

Rõ ràng là ván cờ!

Rõ ràng là cái hố!

Chỉ có kẻ ngốc mới nhảy vào!

Rất nhanh, tin nhị hoàng tử ngất xỉu tại dịch quán đã lan truyền khắp nơi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-213.html.]

Yếm Hoàng nghe tin thì cũng chẳng mấy để tâm – tình cảm áy náy với nhị hoàng tử đã sớm phai nhạt gần hết.

Huống hồ giờ hắn còn nghi ngờ nhị hoàng tử không phải con ruột của mình, lại càng chẳng mấy bận lòng.

Đại hoàng tử nghe tin thì mừng rỡ:

Tốt! Chết rồi thì càng tốt!

Vừa loại bỏ được tên ngốc kia, vừa có cớ gây khó dễ cho Phượng Khê và đồng bọn.

Tương lai nếu Bùi Chu biết ca ca mình bị Phượng Khê hại chết, chắc chắn sẽ trở mặt!

Vì thế, hắn vội vã chạy tới dịch quán.

Kết quả – đến trễ một bước.

Mười lăm phút trước, nhị hoàng tử đã tỉnh lại rồi hồi cung.

Lúc này, nhị hoàng tử đang quỳ trước mặt Yếm Hoàng:

“Phụ hoàng, nhi thần bất hiếu!

Vì để sống sót, con phải giả ngu nhiều năm, còn che giấu dung mạo thật của mình.”

Nói rồi, hắn gỡ mặt nạ xuống.

Yếm Hoàng sững sờ.

Uyển Uyển thế mà lại sinh ra một đôi song sinh ư?!

Niềm vui qua đi, nghi ngờ nổi lên.

Thanh Yến bị nhốt trong cung, sao lại có được mặt nạ?

Đúng lúc này, nhị hoàng tử nghẹn ngào nói:

“Phụ hoàng, năm đó ông ngoại con lén xâm nhập vào cung, bảo rằng bộ tộc ông đã bị diệt gần hết, tất cả là do Yếm hậu gây ra.

Ông còn nói con có một đệ đệ, đã bị ông lén đưa tới Nhân tộc.

Ông bảo, nếu muốn bảo vệ đệ đệ, con phải mang mặt nạ suốt, nếu không đệ đệ sẽ bị Yếm hậu tìm ra và g.i.ế.c chết.

Vì vậy, con đã nghe theo.

Khi ấy con còn nhỏ, dại dột tin lời ông.

Bây giờ nghĩ lại, con thật ngu ngốc.

Chỗ dựa lớn nhất của con là phụ hoàng mà!

Lẽ ra con nên kể hết với người từ đầu, chứ không nên tự ý quyết định.

Lần này tới dịch quán, con gặp lại đệ đệ, gặp tiểu hoàng muội Phượng Khê, con mới nhận ra mình đã sai biết bao nhiêu!

Con thẹn với người đã sinh thành và nuôi dưỡng con thẹn với thân phận hoàng tử, tội lỗi không thể tha……”

Nói tới đây, nước mắt hắn tuôn như suối, không thể tiếp tục được nữa.

Chân tình thật cảm, biểu lộ không thiếu một phân.

Ừ, rất mặn! Rất cay!

Chỉ thiếu nước mắt đóng thành băng thôi!

Chiêu này của tiểu hoàng muội – dùng thật tốt!

Yếm Hoàng nhìn nhị hoàng tử – dung mạo tuấn mỹ, nhưng do che mặt lâu ngày nên có phần tái nhợt.

Ông biết rõ, nếu không phải giả ngu thì con mình đã c.h.ế.t từ lâu rồi.

Ông thấy bản thân vô năng, nhu nhược.

Lại nhớ tới bóng dáng dịu dàng kia năm xưa, thù hận từng bị ông cố nén xuống lại dâng lên lần nữa.

Đi kèm theo đó, áy náy và tình phụ tử tưởng chừng đã phai tàn, bỗng sống dậy.

Ông đứng lên, đỡ nhị hoàng tử dậy:

“Hoàng nhi, là phụ hoàng có lỗi với con!

Từ nay về sau, không còn ai dám tổn thương con nữa.”

Nhị hoàng tử nhào vào lòng Yếm Hoàng, òa lên khóc lớn.

Tuyệt vọng, thống khổ, hy vọng, vui mừng – cảm xúc đan xen.

Ngay cả Yếm Hoàng – người từng sắt đá vô tình – cũng không khỏi cảm động.

Lần đầu tiên trong đời, ông cảm nhận rõ ràng cái gọi là phụ tử liền tâm.

Sau một hồi khóc xong, nhị hoàng tử mới bình tĩnh lại.

“Phụ hoàng, tiểu hoàng muội nói, người văn võ song toàn, lại là người đưa Yếm tộc vươn lên, vì vậy Thiên Đạo mới ban cho người phúc lành, giúp con khôi phục như thường.

Nhi thần không dám tự quyết, xin phụ hoàng định đoạt.”

Loading...