Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 224

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:32
Lượt xem: 3

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

224. Chắc chắn là di chứng để lại từ lần trước ở Ma Thần Điện.

Phượng Khê tiết lộ tin tức cho Huyết Thiên Tuyệt, kỳ thực là vì một lý do vô cùng trọng yếu.

Cái lão Yếm Hoàng ấy à, đừng nhìn hắn trước mặt gật đầu lia lịa, ra vẻ hợp tác tốt đẹp, lỡ đâu ngủ một giấc tỉnh dậy lại đổi ý như trở bàn tay cũng không chừng!

Không đến mức bội ước thì cũng sẽ lề mề, kéo dài dây dưa không dứt.

Cho nên, nàng mới phải lén để Ma tộc lẫn vào, đợi đến lúc nàng đổ thêm dầu vào lửa, đẩy tình thế lên đỉnh điểm, thì minh ước mới dễ dàng ký xuống!

Huống chi... chuyện này còn có thể thuận tiện hố Đại hoàng tử một trận!

Chỉ có như thế, Nhị hoàng tử mới có cơ hội được Yếm Hoàng coi trọng.

Cho nên, cái lão bảo tàng Huyết Thiên Tuyệt kia vẫn còn hữu dụng lắm.

Nếu chưa đến mức bất đắc dĩ, nàng vẫn sẽ tiếp tục dỗ ngon dỗ ngọt hắn.

Dã tâm chính là nhược điểm lớn nhất của hắn.

Ngoài ra, nàng còn muốn moi ra từ miệng hắn xem rốt cuộc Ma tộc đang nhắm vào cái gì trong Huyền Thiên Tông?

Bởi vì nàng có một trực giác rất mãnh liệt – thứ đó vô cùng trọng yếu!

Ngay trong đêm đó, Yếm Hoàng liền nhận được cảnh cáo từ Ma Hoàng, bảo hắn đừng chơi với lửa kẻo có ngày bị thiêu sống!

Yếm Hoàng lập tức giận điên lên!

Một mặt vì bị Ma Hoàng lên giọng ra lệnh, mặt khác thì vì có kẻ tiết lộ tin tức.

Là ai chứ?

Hắn lập tức nghi ngờ có người bên Nhân tộc để lộ tin gió, kết quả Phượng Khê lại nói rằng, ngoài người bên Yếm tộc, chỉ có bốn vị chưởng môn biết chuyện.

Lẽ nào bọn họ có thể cấu kết với Ma tộc? — Không thể nào!

Phượng Khê hơi do dự rồi nói:

“Phụ hoàng, ngài đừng trách con nói khó nghe, con thấy vấn đề vẫn nằm ở phía Yếm tộc chúng ta.

Tuy mỗi lần họp chỉ có ba người, nhưng nếu có kẻ có tâm, chỉ cần lần mò một vài dấu vết là có thể đoán ra bảy tám phần, sau đó báo cho Ma tộc.

Việc này cũng không tính là chuyện lớn, nhưng nhân cơ hội này, chẳng phải vừa vặn để quét sạch những tên tai mắt của Ma tộc bên cạnh người sao?

Nếu chỉ là bán đứng tin tức thì thôi, nhưng nếu chúng còn có tâm hại người, thì thật sự là tai họa!

Dù tu vi người cao thâm, nhưng nhỡ đâu bị kẻ khác thừa cơ, vậy thì nguy hiểm lắm.”

Mấy câu cuối của Phượng Khê đúng ngay chỗ đau của Yếm Hoàng. Khuê nữ nói không sai, vạn nhất có chuyện thì chẳng còn cơ hội sửa sai.

Thế là hắn giao việc này cho Viện trưởng Độc Cô phụ trách điều tra.

Bất kể liên lụy đến ai, kể cả hoàng tử hay hoàng hậu, đều phải tra tới cùng!

Nói gì thì nói, trong số bốn vị hộ pháp, người duy nhất Yếm Hoàng thật sự tin tưởng chỉ có Viện trưởng Độc Cô.

Mà Độc Cô cũng không thoái thác — vì Yếm Hoàng, vì Yếm tộc, dù có thành vai ác hắn cũng sẵn sàng gánh.

Còn điều tra thế nào thì Phượng Khê chẳng quan tâm.

Giờ là lúc Nhị hoàng tử tự thể hiện bản lĩnh.

Nàng đã chỉ rõ phương hướng, có làm nên chuyện hay không là năng lực của hắn.

Nếu ngay cả bước đầu tiên cũng bước không xong, thì đường sau này càng đi càng gian nan.

Phượng Khê trở lại dịch quán, quyết định mấy ngày tới sẽ không ra ngoài, chuyên tâm tu luyện.

Dạo gần đây không có thời gian luyện công, thật sự quá lãng phí, cần phải bù lại.

Lúc này, mấy người Quân Văn cũng đang tu luyện trong phòng, bỗng phát hiện linh khí trở nên nồng đậm hơn hẳn!

Tất cả đều tinh thần phấn chấn!

Họ vốn đã nghi linh khí thay đổi là do Phượng Khê, giờ lại càng chắc mười phần.

Không cần biết tiểu sư muội làm bằng cách nào — trước tu luyện cái đã!

Dù mỗi ngày đều được tiểu sư muội gánh đến thắng lợi, nghe thì đã thật đấy, nhưng ai cũng là thiên chi kiêu tử, ai cũng có lòng kiêu hãnh!

Trong lòng ai nấy đều nghẹn một hơi, hận không thể một canh giờ luyện thành hai canh!

Còn Phượng Khê, đang lúc nhập định tu luyện thì — Lôi Kiếp lén lút chui vào qua khe cửa!

Giờ nó chỉ còn phẩm chất bằng chiếc đũa, màu sắc cũng nhạt như nước lã.

Chiếc áo choàng đỏ chói cũng sớm bị nó thu lại vào không gian trữ vật rồi — nó đâu ngốc, khoác cái đó chẳng khác nào làm bia ngắm sống?!

Nó phải đợi lần sau đi phách người mới mặc lại! =)))

Phải mặc đúng cái áo choàng đó để phách ngươi — mới gọi là báo thù đúng nghĩa!

Lần này nó tới chính là để phân rạch giới tuyến với Phượng Khê!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-224.html.]

Chuyện Ma Thần Điện coi như xóa sổ — từ nay hai người chúng ta thù sâu như biển!

Nhìn thấy Phượng Khê đang ngồi xếp bằng nhập định, Lôi Kiếp liền vung nanh múa vuốt nhào tới.

Tuy lôi điện của nó giờ chẳng đủ làm nàng mất mạng, nhưng dọa nàng một trận cũng đủ để hả giận rồi!

Nào ngờ vừa tới gần, Phượng Khê đã thất khiếu đổ máu, ngất xỉu tại chỗ.

Lôi Kiếp: “……”

Bây giờ không chơi âm mưu quỷ kế nữa, chuyển qua làm trò ăn vạ hả?

Ngươi còn định ăn vạ ta à?! Mà ăn vạ cũng giống thật chứ!

Lôi Kiếp nhìn kỹ một hồi, phát hiện hình như nàng thật sự bất tỉnh, không phải giả bộ.

Nếu lúc này nó phách nàng một cú, thì với chút lôi lực còn lại cũng đủ tiễn nàng lên đường!

Nhưng — Lôi Kiếp do dự.

Phách? Hay không phách?

Cuối cùng... nó chọn không phách.

Nếu cứ thế mà nàng ch.ết queo, thì lại hóa ra tiện nghi cho nàng quá!

Nó muốn con hàng ch.ó má này phải tỉnh táo mà bị nó đánh c.h.ế.t — như vậy mới gọi là hả dạ!

Nó lại bay vòng quanh Phượng Khê hai vòng.

Con hàng ch.ó má chảy m.á.u dữ dội!

Thảm thiệt!

Không lẽ đi đời nhà ma rồi?!

Đúng lúc đó, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Lôi Kiếp lập tức trốn lên xà nhà.

“Tiểu sư muội? Tiểu sư muội!”

Giang Tịch gọi mấy tiếng, không nghe thấy động tĩnh gì, liền đẩy cửa xông vào.

Vừa nhìn liền thấy Phượng Khê nằm ngay đơ trên đất.

Dù là ai thấy cảnh này cũng sẽ hoảng hồn.

Cũng may Giang Tịch đã quen, nên gần như ch.ết lặng.

Thuần thục bắt đầu thao tác:

Trước là nhét cho nàng một viên đan dược trị tổn thương thần thức, sau đó lau sạch m.áu trên mặt nàng, cuối cùng ôm nàng lên giường, đắp chăn kỹ càng.

Chờ nàng tỉnh lại là được.

Quả nhiên, không lâu sau Phượng Khê tỉnh dậy, còn duỗi vai vươn người.

Giang Tịch nhìn dáng vẻ vô tư lự ấy thì khuyên:

“Tiểu sư muội, tu luyện cũng đừng liều mạng như thế. Cứ chảy m.á.u mãi cũng không tốt cho thân thể đâu.”

Phượng Khê gật đầu cái rụp.

Nhưng Giang Tịch thừa biết nàng chẳng hề nghe lọt tai.

Cũng phải thôi — trách chỉ trách hắn vô dụng!

Nếu hắn sớm tu thành Nguyên Anh, tiểu sư muội đâu cần liều mạng đến vậy.

Thế là sau khi nói đôi câu, Giang Tịch liền về tiếp tục tu luyện.

Chờ hắn đi rồi, Phượng Khê nhìn lên xà nhà, ngoắc tay:

“Xuống đây!”

Lôi Kiếp bay lượn vài vòng rồi đáp xuống.

Và rồi, đứng ngẩn ra.

Ủa khoan, sao ta lại nghe lời nàng?!

Nhất định là di chứng để lại từ lần trước ở Ma Thần Điện!

Lôi Kiếp tức tối vô cùng, chẳng buồn nghe nàng nói nữa, bổ đại hai cái rồi bay mất.

Càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng giận!

Vừa vặn bay ngang phủ Đại hoàng tử, thấy trong viện có không ít người tụ lại.

Ban đầu nó chẳng quan tâm, nhưng vừa nghe Đại hoàng tử nhắc tới Phượng Khê — liền nấp vào sau tán cây nghe trộm.

“Viện trưởng Độc Cô, ta là Đại hoàng tử Yếm tộc, ta không có lý do gì để đi thông đồng với Ma tộc!

Chắc chắn là Phượng Khê hoặc tên đệ đệ ‘tốt’ của ta giở trò gì đó trước mặt ngài!

Hôm nay trừ phi ta ngã xuống, bằng không các ngươi đừng hòng lục soát phủ đệ của ta…”

Loading...