Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 227
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:39
Lượt xem: 26
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
227. Cho dù là hòa thân đều được
Lúc này đây, mọi người đều chẳng còn tâm trí đâu để để ý tới chuyện phong lưu của Yếm Hoàng, chỉ muốn biết rốt cuộc Phượng Khê và những người khác đã đi đâu.
Cổ trưởng lão lên tiếng:
“Giao giới hai tộc, không gian lực vốn chẳng ổn định, tám chín phần là bọn trẻ vô tình bị cuốn vào khe hở không gian.
Tuy nguy hiểm thật, nhưng cũng chưa đến mức cần quá lo.
Nếu bị truyền tống tới nơi khác, lấy đầu óc linh hoạt của nha đầu Phượng Khê kia thì chắc chắn sẽ ổn cả thôi.
Còn nếu không may bị nhốt trong khe hở ấy, chỉ cần tụ đủ linh lực d.a.o động thì cũng có thể tự thoát ra ngoài.
Mấy chuyện này Tử Hoài và Tu Viễn đều rõ, cho nên sẽ không xảy ra chuyện gì đâu.”
Nghe Cổ trưởng lão nói vậy, ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm.
Yếm Hoàng vốn tưởng Nhân tộc sẽ loạn như nồi cháo, nào ngờ sau trận nhốn nháo ban đầu, bây giờ lại bình tĩnh đến lạ.
Không phải bảo Nhân tộc xem nhóm truyền nhân này như bảo bối, che chở tận răng hay sao?
Sao giờ nhìn chẳng giống gì hết vậy?!
Hắn rốt cuộc nhịn không nổi, buột miệng hỏi.
Chưởng môn Ngự Thú Môn – Hồ Vạn Khuê – ung dung đáp:
“Có tiểu nha đầu Phượng Khê ở đó, cho dù bọn họ có bị truyền đến Ma giới, cũng có thể bình an trở về.”
Tuy câu này có hơi phóng đại, nhưng lại rất đúng với lòng mọi người.
Yếm Hoàng sờ mũi, thầm nghĩ: Khuê nữ này của ta hình như nổi tiếng thật rồi nha...
Một vạn lễ vật gặp mặt, e là vẫn còn ít!
Lúc này, Hồ Vạn Khuê lại tò mò ghé qua hỏi:
“Ngươi nói Bùi Chu là con trai ngươi?
Sao con trai ngươi lại chạy sang Nhân tộc tụi ta vậy?”
Yếm Hoàng căn bản không muốn nói đến chuyện này – liên quan đến đời tư, nghe còn thấy mình hèn nhát.
May sao, viện trưởng Độc Cô đứng ra giải vây, kể sơ đầu đuôi câu chuyện.
Tất nhiên trong lúc kể cũng không quên tô son trát phấn, gột sạch sẽ cho Yếm Hoàng một phen.
Người ở đây chẳng ai ngu, trong lòng ai cũng có suy đoán riêng.
Có điều, minh ước vừa ký, chẳng ai dại gì lật mặt hay nói lời cay độc.
Ngược lại còn thi nhau khen ngợi Bùi Chu.
Tiêu Bách Đạo thầm đổ mồ hôi lạnh trong lòng.
Nếu không phải nhờ đã ký minh ước vạn năm, thì chỉ cần chuyện thân thế của nhị đồ đệ bị phơi bày, e rằng hắn sẽ trở thành cái gai trong mắt tất cả mọi người!
Cũng nhờ có Tiểu Khê!
May là có Tiểu Khê!
Phúc ba đời mới có Tiểu Khê!
Lúc này, Phượng Khê đang trừng mắt đối đầu với Lôi Kiếp.
Mà Lôi Kiếp giờ thảm thật sự!
Từ vóc dáng lẫn khí thế, chẳng khác nào thêu hoa bằng chỉ vàng giờ bạc màu thành trắng bóc.
Lúc bổ vào người Đại hoàng tử thì hí hửng trở về, tưởng đâu đã mãn nguyện.
Ai ngờ chưa kịp khoe khoang, đã bị không gian khe hở hút vào.
Kẹt mãi trong đó tới giờ.
Dù nó có thể tự giải tán để thoát ra, nhưng lại không nỡ làm thế.
Đành chờ tiêu tán từ từ vậy...
Vạn lần không ngờ, lại gặp ngay Phượng Khê!
Đúng là nghiệt duyên!
Phượng Khê vừa thấy nó, lập tức nắm lấy, dằn mạnh như nhào bột:
“Nói! Có phải ngươi giở trò qu.ỷ không?!”
Lôi Kiếp mặt hình bánh quai chèo: “……”
Ta mà có bản lĩnh đó, thì còn phải chịu cái nết quái đản của ngươi chắc?!
Phượng Khê biết chẳng liên quan gì tới nó, chỉ là tiện tay bắt nạt chơi thôi.
Thủ phạm rõ ràng là Tiểu Hắc Cầu.
Nhất định là nó hấp thu quá nhiều tà khí nên mới gây ra d.a.o động linh lực.
Biết mình đuối lý, Tiểu Hắc Cầu im thin thít như gà rù, sợ Phượng Khê nổi giận đánh sang nó.
May mà Phượng Khê không trách, còn vuốt lông an ủi mấy câu.
Tiểu Hắc Cầu cảm động tới đỏ ửng cả người như quả cầu đỏ:
Chủ nhân đối với ta thật tốt quá đi!
Vì chủ nhân, cái gì ta cũng nguyện ý!
Cho dù là hòa thân cũng được!
Đúng lúc này, toàn bộ không gian méo mó dữ dội.
Một luồng choáng váng mãnh liệt ập tới, trừ Phượng Khê, những người còn lại đều ngất xỉu.
Phượng Khê dứt khoát giả ngất theo, còn tiện tay nhét luôn Lôi Kiếp vào tay áo.
Lôi Kiếp cũng không kháng cự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-227.html.]
Kích thích thật!
Quá kích thích luôn!
Lại thêm trò vui để chơi rồi!
Chỉ thấy Phượng Khê và đám người dần hóa trong suốt, như thể bị nhiễm tĩnh mịch chi khí trước đó.
Phượng Khê không phản kháng.
Giờ chưa rõ tình hình, tạm thời không nên manh động.
Ước chừng nửa canh giờ sau, Phượng Khê cảm giác thần hồn mình bị hút vào một hình nhân vô cùng chân thực.
Những người khác cũng vậy.
Bùi Chu là người tỉnh lại đầu tiên, thoạt nhìn hơi ngơ.
Nhưng khi thấy một hình nhân đang chớp mắt với mình, hắn lập tức bình tĩnh lại.
Tuy dung mạo Phượng Khê đã khác, nhưng không hiểu sao hắn liền nhận ra đó chính là tiểu sư muội.
Những người còn lại cũng lần lượt tỉnh dậy, ai nấy ngơ ngác:
Cái gì thế này? Sao tự dưng lại biến thành hình nhân?!
Phượng Khê chú ý tới dòng chữ "Bắc Vực" viết trên áo hình nhân.
Bắc Vực?
Quan sát xung quanh, toàn bụi rậm cây cối, xem ra bọn họ đang ẩn nấp ở đây.
Trong lòng Phượng Khê lóe lên một suy đoán táo bạo.
Nơi này rất có thể là đại lục Nam Vực.
Một môn phái hay thư viện nào đó đang tổ chức huấn luyện, hình nhân này là đạo cụ khảo nghiệm, hoặc tương đương với trận pháp thú.
Sau đó, chẳng hiểu thế nào lại hút thần hồn của bọn họ vào.
Đại lục Nam Vực đang coi Bắc Vực... là kẻ địch tưởng tượng?
Không!
Không phải kẻ địch tưởng tượng, mà là trực tiếp nhục mạ Bắc Vực!
Nam Vực linh khí nồng gấp mấy lần Bắc Vực, lại có siêu cấp tông môn, thực lực vượt trội hoàn toàn.
Cho nên bọn họ vẫn luôn khinh thường Bắc Vực.
Nhưng mà khinh thường thì thôi đi, cư nhiên còn dùng cách này để sỉ nhục Bắc Vực, thật đáng bị đập cho một trận!
Phượng Khê đang ngẫm nghĩ, thì nghe tiếng bước chân vang lên từ xa.
Nàng lập tức ra hiệu cho mọi người ẩn nấp.
Chỉ thấy mười mấy thanh niên đi tới, đồng phục thống nhất, trên cổ áo có ký hiệu trăng rằm cực dễ nhận.
Trăng rằm?
Nguyệt Minh Thư Viện của đại lục Nam Vực chính là lấy trăng rằm làm biểu tượng.
Trong nguyên tác, Thẩm Chỉ Lan bán đứng Cảnh Viêm cũng vì lấy được suất vào Nguyệt Minh Thư Viện.
Nhờ đó mà chen chân vào Tu chân giới Nam Vực…
“Lần này khảo hạch thú vị thật đấy, g.i.ế.c mấy hình nhân này mà cứ như đang c.h.é.m mấy phế vật Bắc Vực ngoài đời thực ấy, ghiền ghê!”
“Ta thì thấy chả có gì vui, bọn phế vật đó không xứng cho ta ra tay.
Nghe đâu cái gọi là tứ đại tông môn của Bắc Vực, chưởng môn mạnh nhất cũng chỉ Hóa Thần sơ kỳ. Quá hèn!”
“Nói thật, Bắc Vực nên bị sáp nhập, bắt hết sang làm nô bộc cho chúng ta!”
“Phải đấy! Dù Bắc Vực nghèo rớt mồng tơi, nhưng còn có vài thứ tốt, không lấy thì phí!”
…
Đám Phượng Khê nghe hết từng lời không sót chữ.
Là người, ai chẳng có lòng tự tôn tập thể.
Dù trong nhà có đánh nhau loạn cào cào, nhưng ra ngoài tuyệt đối không chịu nghe kẻ khác nói xấu nửa câu.
Huống chi, bọn họ lại mắng thẳng sư phụ của mình là "phế vật"!
Phượng Khê liếc nhìn mọi người – ánh mắt giao nhau, mọi người đều hiểu ý.
Sau đó, Phượng Khê bước ra khỏi lùm cây.
Đám học sinh kia thấy nàng, mặt đầy khinh miệt.
“Cái hình nhân này sao tu vi yếu thế?
Trúc Cơ tầng bốn?
Lỗi kỹ thuật à?”
Phượng Khê sững người.
Thì ra hình nhân hiển thị đúng tu vi thật sự của họ?
Nói vậy là… tu vi vẫn dùng được?
Tốt lắm!
Rất tốt!
Dám khinh thường Bắc Vực bọn ta?
Dám mắng sư phụ ta là phế vật?
Vậy thì để các ngươi…
Nếm thử một trận "vả mặt"!
Vả đến khi sưng vù lên mới thôi!