Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 229

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:43
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/4VQydWuR98

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

229. Địa bàn của ta, dĩ nhiên do ta làm chủ!

Đám học sinh lớp Hỏa Giáp kia rõ ràng đã truyền tin đi.

Thế nhưng, lại chẳng ai thấy có gì bất ổn.

Trong nhận thức của người Nam Vực, đám Nhân tộc Bắc Vực chẳng qua chỉ là một đám phế vật, một lũ vô năng!

Quả thực, giữa hai bên đúng là có sự chênh lệch không nhỏ.

Lấy Nguyệt Minh Thư Viện làm ví dụ — nơi này, học sinh kém nhất cũng đã Trúc Cơ hậu kỳ.

Đám đạo sư thì phần lớn là Nguyên Anh hậu kỳ, mà viện trưởng thậm chí đã đạt tới Hóa Thần trung kỳ.

Trong khi đó, tại Bắc Vực, chưởng môn của tứ đại tông môn mạnh nhất cũng mới chỉ Hóa Thần sơ kỳ mà thôi.

Nguyệt Minh Thư Viện thậm chí còn không phải mạnh nhất, chỉ là một trong bốn đại thư viện của Nam Vực!

Huống chi, Nam Vực còn có những siêu cấp tông môn như Trường Sinh Tông.

Lúc đám học sinh lớp Hỏa Giáp đang đắc ý, từ phía xa có người vẫy tay về phía họ.

Lục Song Trì bĩu môi: “Là người lớp Hỏa Bính. Gọi bọn ta làm gì? Lẽ nào muốn bọn ta đi giúp bọn họ?”

“Hừ, đang giữa kỳ khảo hạch, ai mà rảnh để bận tâm tới họ chứ?!”

Tiêu Càn An nhíu mày: “Kệ họ đi, mau tìm tiếp Thương Lan Huyền Sư. Chỉ cần tích đủ điểm, chúng ta mới có thể tiến vào sân khảo hạch cuối cùng.”

Mọi người đồng tình, vì thế không thèm để ý đến đám Phượng Khê đang vẫy tay từ xa.

Ai ngờ, Phượng Khê lại chủ động chạy tới.

Mặt ai nấy đều che bằng hắc sa.

Lục Song Trì nhìn mà khinh thường: “Bọn ngươi là mặt mũi không ra gì, hay là xấu hổ? Việc gì phải trùm đầu như ăn tr.ộm thế?”

Phượng Khê không đáp, chỉ dùng tay khoa tay múa chân.

Đám Lục Song Trì không hiểu mô tê gì, chỉ lo nhìn theo tay Phượng Khê vung vẩy.

Chẳng ai để ý, Giang Tịch và những người còn lại đã lặng lẽ tạo thành thế bao vây.

Phượng Khê đột nhiên giơ tay lên, bụp một phát — một nắm bùn bay thẳng vào mặt đám Lục Song Trì!

Không có ớt bột thì dùng bùn cũng được!

Ưu điểm của con rối là gì? Chính là không sợ bùn cũng chẳng ngán độc, nên chẳng cần tìm vị trí nào thuận gió cả.

Chỉ là, đám người Lục Song Trì lần này khó nhằn hơn hẳn hai nhóm trước đó!

Tu vi của bọn họ đều ở Nguyên Anh sơ kỳ.

Càng khiến Phượng Khê câm nín hơn chính là: Giang Tịch và mấy người kia bắt đầu chậm lại…

Vì… linh thạch sắp cạn!

Phượng Khê lúc này mới nhớ ra — con rối cần linh thạch để vận hành!

Khác với người thường, nàng dường như không bị ảnh hưởng, có lẽ do công pháp tu luyện của nàng đặc biệt, dù biến thành con rối cũng không giống người ta.

Hiện tại, nàng biết phải tốc chiến tốc thắng, nếu không bàn con rối của Giang Tịch mà hư, e là chuyện lớn!

Trong lúc nguy cấp, nàng tung đại chiêu!

Nhưng không phải “Quỳ”… mà là “Bàn tay”!

Một bàn tay khổng lồ từ trên trời giáng xuống, quét thẳng về phía Lục Song Trì!

Lục Song Trì sững sờ tại chỗ.

“Cái qu.ỷ gì đây?! Trận pháp con rối mà cũng biết phóng đại chiêu?!”

Còn chưa kịp né, Phượng Khê đã tiếp tục tung ra một chuỗi bàn tay liên hoàn.

Không kịp chơi đùa nữa, nàng muốn đánh nhanh, thắng nhanh!

Sau vài cú tát trời giáng, gương mặt anh tuấn của Lục Song Trì đã biến thành… đầu heo, sau đó bị Phượng Khê một cước đá bay!

Ngay sau đó, nàng lao đến tẩn Tiêu Càn An...

Giang Tịch và những người khác cũng tranh thủ thời cơ, nhét thêm linh thạch vào bàn con rối, lại một lần nữa sinh long hoạt hổ!

Sau hơn một canh giờ, bọn họ bắt sống được cả đám Tiêu Càn An!

Đám này tức tới mức tròng mắt muốn nổ tung.

Bị một đám trận pháp con rối úp sọt — nhục không tả nổi!

Còn chưa hết!

Phượng Khê không chỉ cướp sạch nhẫn trữ vật và linh kiếm, còn lột cả trâm cài trên đầu, đồ trang sức trên người.

Sau cùng, còn dùng bút viết lên mặt bọn họ hai chữ to: "PHẾ VẬT"!

Đám Tiêu Càn An không chịu nổi nỗi nhục, tức đến mức ngất xỉu tại chỗ!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-229.html.]

Bên ngoài truyền ảnh thạch, tất cả mọi người đều há hốc mồm!

Mấy con đó… thật là trận pháp con rối?

Sao nhìn như có linh trí cao cấp vậy?

Nếu không phải trận pháp con rối, chẳng lẽ là... yêu linh?

Không đúng, bề ngoài thì đúng là trận pháp con rối mà!

Chắc là… do một vài tình huống ngoài ý muốn khiến tiến hóa?

Đám đạo sư nhanh chóng báo cáo tình hình với viện trưởng Trang.

Trang viện trưởng chỉ nhún vai: “Cho đám học sinh đó nếm chút cay đắng cũng tốt, dạo này bay quá.”

Dù trận pháp con rối có hơi mạnh tay, nhưng cũng không nguy hiểm tới tính mạng học sinh, nên không cần can thiệp.

Lúc này, trong trận pháp, Phượng Khê và nhóm đang vá lại thân thể.

Không vá không được!

Quân Văn gãy tay, Hình Vu què chân, Bùi Chu… rớt cằm.

May mà trong nhóm có người tinh thông luyện khí, sửa sơ sơ thì vẫn ổn.

Phượng Khê không bị thương, đang bận tìm đồ trong nhẫn trữ vật.

Rất nhanh, nàng tìm được một ít thượng phẩm linh thạch, giúp Giang Tịch thay thế linh thạch bình thường trong bàn con rối, có thể kéo dài thêm chút thời gian hoạt động.

Phượng Khê hơi nhức đầu — số linh kiếm và nhẫn trữ vật này chưa chắc mang ra được.

Vì giờ họ đều là thân thể trong suốt.

Giá mà có Lôi Kiếp, thì tốt rồi, thứ đó có không gian trữ vật riêng.

Đang nghĩ, chợt thấy trong bụi cỏ phía xa có động tĩnh.

Đi lại nhìn — quả nhiên là Lôi Kiếp!

Thảm vô cùng, sắc mặt gần như trong suốt rồi!

Phượng Khê mở trận cách ly, nói:

“Ta không tin ai khác, mấy cái nhẫn trữ vật và linh kiếm này, ngươi giữ giùm ta đi. Ra ngoài rồi trả lại.”

Lôi Kiếp không thể tin vào tai mình.

Nha đầu độc miệng này… lại giao tất cả cho ta bảo quản?!

Nàng… tin tưởng ta vậy sao?!

Không sợ ta giấu luôn à?

Nó cảm động muốn rơi nước mắt!

Sau khi thu hết đồ, Phượng Khê nhét nó vào tay áo.

Nàng cảm thấy đánh nhau từng nhóm như vậy quá mất thời gian!

Đối phương không chỉ đông mà tu vi còn cao hơn.

Bọn họ thắng được là nhờ đánh lén.

Cho nên, nàng quyết định tuyển quân chiêu binh!

Mang theo Giang Tịch bắt đầu đi tìm trận pháp thú.

Rất nhanh, họ gặp một con Thương Lan Huyền Sư.

Phượng Khê mở trận cách ly rồi bắt đầu diễn thuyết:

“Bọn ta là trận pháp con rối, ngươi là trận pháp thú — chúng ta cùng nguồn gốc, chẳng khác nào thân huynh đệ tỷ muội!

Thế đạo bất công! Chẳng lẽ chúng ta sinh ra chỉ để người ta luyện tay?!

Không!

Chúng ta phải đứng lên!

Phải cho họ biết, chúng ta cũng có sinh mệnh, có tư tưởng!

Phải đảo khách thành chủ, chủ động công kích, đuổi sạch đám luyện tay kia!

Địa bàn của chúng ta — phải do chúng ta làm chủ!!!”

Thương Lan Huyền Sư mắt tròn mắt dẹt, sững sờ bị thuyết phục.

Thế là Phượng Khê thu phục được con rối thú đầu tiên.

Có một con, mấy con sau dễ xử hơn!

Thuyết phục được thì nói, không được thì… tẩn!

Khi hình ảnh truyền ảnh thạch xuất hiện lại, đám Phượng Khê đã cưỡi trên lưng thú, sau lưng là một đoàn rối thú hùng hổ kéo theo!

Loading...