Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 232

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:22:50
Lượt xem: 20

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

232. Biết vì sao bọn họ lại thua không?

Hoàng Phủ Lương cùng mấy người khác cũng dần nhận ra bên mình đang rơi vào thế bị động.

Bọn họ không cam lòng.

Chỉ là một con rối hình người mà thôi, sao có thể nhìn ra sơ hở trong Thiên Cương Bắc Đẩu kiếm trận?!

Thế nhưng, mặc cho họ tấn công dồn dập thế nào, Phượng Khê vẫn luôn dễ dàng tránh được.

Nàng càng lúc càng thành thục, lại còn thong dong vừa né vừa cất giọng quái gở nói dài dòng:

“Đều là phế vật!”

“Phế vật! Phế vật điểm tâm!”

...

Về khoản kéo thù hận, Phượng Khê rõ ràng là cao thủ trong nghề.

Hoàng Phủ Lương và đám người kia tức đến xanh lè cả mặt, chiêu thức trong tay cũng bắt đầu loạn cả lên.

Hồng trưởng lão đứng một bên lắc đầu thở dài.

Tâm cảnh của đám học sinh này vẫn còn quá non nớt!

Con rối kia rõ ràng đang dùng kế khích tướng, vậy mà từng người một đều mắc bẫy!

Một đám thiên chi kiêu tử lại bị một con rối chọc tức đến vậy, nói ra ai tin cho nổi?!

Thế mà sự thật cứ thế xảy ra trước mắt!

Phượng Khê lại chẳng vội phá trận rời đi, mà vẫn thong thả đi dạo trong trận, thỉnh thoảng còn chọc cho đám học sinh tức xì khói.

Mãi đến nửa canh giờ sau, Phượng Khê mới bắt được thời cơ, một kiếm đ/âm trúng cổ tay một học sinh, khiến người đó hét lên một tiếng thảm thiết, động tác khựng lại trong chớp mắt.

Phượng Khê chớp lấy cơ hội đó, lướt nhẹ ra khỏi trận kiếm.

Tay chắp sau lưng, đầu ngẩng lên nghiêng 45 độ nhìn trời, dáng vẻ đắc ý khỏi phải nói!

Hoàng Phủ Lương và đám người vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, nếu ánh mắt có thể g/iết người, e rằng Phượng Khê đã ch/ết hơn mấy vạn lần rồi!

Có kẻ trong đám lẩm bẩm: “Không công bằng! Đáng ra phải để con rối kia thử làm thủ trận, tụi ta công!”

Phượng Khê cười lạnh, vẫn giọng nói quái đản kia vang lên:

“Công bằng?

Các ngươi có đầu óc, bọn ta không có.

Hay là muốn móc luôn đầu các ngươi ra chia cho đều?!”

Đám học sinh: “…”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Không thể không nói, con rối này càng lúc càng biết ăn nói lưu loát!

Hồng trưởng lão cũng thấy bọn học sinh này đúng là thua không nổi.

Rõ ràng là các ngươi tự nguyện làm thủ phương, giờ lại lật mặt kêu không công bằng?!

Không cho chúng cãi thêm, ông lập tức tuyên bố: bọn họ thua.

Đám học sinh chỉ còn cách chọn ra năm người bị loại.

Ban đầu nhân số bên họ chiếm ưu thế, giờ thì hai bên coi như ngang bằng.

Hồng trưởng lão đang định mở miệng nói tiếp, thì đột nhiên sắc mặt biến đổi.

Ba vị trưởng lão còn lại cũng đồng loạt nghiêm trọng hẳn lên.

Bốn người nhìn nhau một cái, rồi Hồng trưởng lão tuyên bố:

“Vốn còn định tiến hành thêm mấy vòng khảo hạch, nhưng hiện tại có chút biến cố phát sinh, cho nên trực tiếp vào vòng khảo hạch cuối cùng.

Thân phận của các ngươi sẽ được che giấu hoàn toàn. Dù đối phương là người hay con rối cũng sẽ không nhận ra. Tu vi thật sự cũng bị ẩn giấu. Mục tiêu duy nhất là không bị loại.

Trong quá trình khảo hạch, cấm nói chuyện. Ai vi phạm sẽ bị loại ngay lập tức.

Sau khi kết thúc, chúng ta sẽ lựa chọn học sinh có tư cách đả thông rào cản tu vi.

Các ngươi có thể vào Tàng Thư Các tra lại bản chép tay mà chúng ta để lại từ trước.”

Vừa dứt lời, cảnh vật trước mắt Phượng Khê lập tức tối sầm.

Khi tầm nhìn được khôi phục, trước mặt nàng là một đám người giống nhau như đúc.

Cao thấp, béo gầy, giới tính, tu vi – đều y chang nhau.

Phượng Khê dùng thần thức quét một vòng, cũng chẳng nhận ra được ai với ai.

Cũng tốt thôi. Nàng đâu thể bao che Quân Văn bọn họ cả đời, vòng này cứ để bọn họ tự xoay sở đi!

Nghĩ vậy, nàng thong thả đi dạo một vòng, tìm được “lối ra” rồi bước ra khỏi trận.

Sau đó, nàng thẳng tiến đến chỗ bốn vị trưởng lão.

Bốn vị trưởng lão: “…”

Ngươi không đi khảo hạch, chạy ra đây làm gì?

Chưa kể, làm sao ngươi thoát được? Chúng ta rõ ràng đã phong tỏa toàn bộ bằng thần thức mà?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-232.html.]

Lúc này, Phượng Khê lại cất giọng quái gở:

“Ta bỏ khảo hạch! Ta đến xem náo nhiệt cùng các người.”

Bốn vị trưởng lão: “…”

Nghĩ lại, dù sao cũng chẳng định chọn một con rối làm học sinh, nàng bỏ thì bỏ vậy!

Trước đó giữ lại đám con rối cũng chỉ để làm đá mài đao cho đám học sinh mà thôi.

Trong trường khảo hạch, Quân Văn, vị Đại Thông Minh nhà ta, cứ mãi tìm kiếm Phượng Khê.

Hắn nghĩ tiểu sư muội thông minh như vậy, chắc chắn sẽ để lại chút gợi ý gì đó cho hắn.

Đáng tiếc, tìm nửa ngày không thấy người, suýt nữa còn bị một kiếm đ/âm thủng!

Quân Văn lập tức nổi trận lôi đình!

Tuy hắn không nhận ra người kia là ai, nhưng kiếm pháp thì nhận ra được!

Rõ ràng là đệ tử của Nguyệt Minh thư viện!

Thế là hắn bắt đầu dồn toàn lực bám riết lấy kẻ vừa đ.â.m mình.

Tu vi cao thì đã sao?

Ngươi có đáng sợ bằng tiểu sư muội nhà ta không?

Ta cắn răng cũng mài ch/ết ngươi cho coi!

Bùi Chu và mấy người khác cũng có cùng một suy nghĩ.

Đã không tìm được tiểu sư muội, vậy thì tiện tay tìm vài học sinh Nam Vực mà trút giận!

Dù sao hiện tại bọn họ là con rối, chỉ cần bảo vệ được bàn con rối, thiếu tay thiếu chân cũng chẳng sao!

Bốn vị trưởng lão sắc mặt vô cùng khó coi.

Bởi vì trong sân khảo hạch, mấy con rối kia rõ ràng tu vi thấp hơn, vậy mà lại chiếm thế thượng phong.

Một đám thiên chi kiêu tử lại đánh không lại một đám con rối, đúng là chuyện cười cho thiên hạ!

Trông cậy vào bọn họ chiếm lấy Bắc Vực?

Chuyện đó nằm mơ còn chưa thấy nổi!

Đúng là đời sau không bằng đời trước!

Nếu không phải Nam Vực linh khí dư dả, có khi đã chẳng còn chút ưu thế nào nữa rồi!

Phượng Khê ngồi một bên, vừa gặm quả táo vừa nói:

“Biết vì sao bọn họ thua không?”

Hoang trưởng lão vô thức hỏi: “Vì sao?”

“Vì bọn họ là phế vật chứ sao!”

Hoang trưởng lão: “…”

Cũng không phải Giang Tịch bọn họ mạnh hơn mấy học sinh kia bao nhiêu, chỉ là bọn họ chẳng mang gánh nặng tâm lý gì cả.

Họ chỉ là con rối, không sợ bị thương.

Hơn nữa ai cũng biết rõ bốn vị trưởng lão chẳng đời nào chọn bọn họ, nên chẳng cần cố giữ hình tượng.

Còn mấy học sinh thì khác, vừa đánh vừa phải lo liệu xem có để lại ấn tượng xấu với các đạo sư không, có đang đánh nhầm bạn cùng trường không...

Tóm lại, kẻ chân trần không sợ kẻ đi giày.

Đương nhiên, còn một nguyên nhân quan trọng nữa.

Bảy người có tu vi cao nhất trong đám học sinh từng hợp thành kiếm trận đã bị Phượng Khê hao mòn gần nửa thể lực và linh lực.

Tự nhiên giờ bị lép vế là phải.

Vũ trưởng lão liếc nhìn Phượng Khê đang ngồi xổm hóng hớt bên cạnh.

Ông thậm chí còn nghĩ, phải chăng nàng cố tình làm vậy để làm hao mòn thực lực bọn học sinh?

Nhưng một con rối thì sao có thể có tâm kế đến thế?

Lại còn có cảm tình mà muốn giúp đỡ đồng đội?

Đúng lúc đó, Phượng Khê lại lên tiếng, giọng nói vẫn quái quái như cũ:

“Bốn vị cha, bọn họ yếu quá! Hay là các người chọn tụi con đi!”

Bốn vị trưởng lão suýt tí nữa hồn phiêu phách tán!

Cha???!!!

Phượng Khê chớp mắt vô tội:

“Bốn vị cha à, tụi con được sinh ra từ Trận Bàn do các ngài thiết lập, tụi con chính là con ruột của các ngài đó!”

Bốn vị trưởng lão nghi ngờ nàng bị đi/ên rồi!

Nói gì kỳ quặc vậy trời?!

Phượng Khê lại mặt mày thành khẩn:

“Đúng là tụi con là con rối, nhưng tụi con cũng có thể tu luyện để có nhục thân mà!

So với mấy tên phế vật kia, chi bằng tuyển tụi con cho rồi!”

Loading...