Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 236
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:15
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
236. Nghiệt do ngươi gây ra thì tự mà đi giải quyết
Tiêu Bách Đạo ban đầu là vẻ mặt ngơ ngác, sau đó cảm động đến mức lệ già rơi như mưa.
“Tiểu Khê! Ta từng nói với con rồi! Ba chữ trên mặt tấm biển kia là do khai sơn tổ sư tự tay viết, bên trong ẩn giấu đại cơ duyên!
Chỉ là, sư phụ ta ngu dốt, mấy vạn năm qua cũng chẳng ai có thể lĩnh ngộ được huyền diệu trong đó.
Nay xem ra, người có duyên kia, chính là con!”
Cũng phải thôi, tiểu đồ đệ mỗi lần ra vào sơn môn đều quỳ lạy ba lạy, hiếu thuận biết bao!
Nếu ta là tổ sư gia, ta cũng chọn đồ tôn như thế làm người có duyên!
Phượng Khê bên này cũng bày ra vẻ mặt xúc động, nàng nhặt chiếc hộp ngọc lên, lòng tràn đầy chờ mong mở ra, ai ngờ… không mở nổi.
Nàng không khỏi cảm khái: vẫn là tổ sư gia nhà mình cẩn thận, làm việc đáng tin!
Nếu hộp ngọc ai cũng mở được, lỡ đâu bị người khác cướp thì sao?!
Chắc là cần m.áu nhận chủ rồi.
Thế là nàng búng tay một cái, rạch ngón tay, nhỏ m.áu lên mặt hộp ngọc.
Hộp ngọc vẫn chẳng có động tĩnh gì.
Phượng Khê: “……”
Tiếp theo, nàng thử hết cách này đến cách khác, vẫn không mở được.
Nàng suýt thì đập hộp ngọc vào tấm biển kia luôn!
Tổ sư gia nhà người ta thì hào phóng thoáng đãng, tổ sư gia nhà nàng thì… keo kiệt đến mức bắt nàng quỳ lạy xong còn tặng cho cái hộp không mở được!
Đây không phải là trêu người thì là gì?!
Lúc này, Tiêu Bách Đạo lên tiếng:
“Tiểu Khê, chắc là tu vi con còn chưa đủ, nên mới không mở được hộp ngọc.
Đợi khi nào tu vi con cao hơn, tự nhiên sẽ mở được.
Xem ra, tổ sư rất kỳ vọng vào con đó!”
Phượng Khê: “……”
Kỳ vọng cái đầu người ấy! Rõ ràng là vẽ bánh cho nàng ăn!
Nàng mỗi ngày đều đi vẽ bánh cho người khác, bây giờ thì hay rồi, quay đầu lại bị vẽ bánh cho!
Nhưng mà, trước mặt bao người, nàng cũng không dám nói gì, đành phải giả vờ quỳ xuống tạ ơn tổ sư gia, còn thuận tiện biểu lộ một phen quyết tâm.
Ví dụ như phải cố gắng tu luyện, khiến cho Huyền Thiên Tông vang danh thiên hạ vân vân mây mây…
Hồ Vạn Khuê cùng đám người khách cũng tới cổ vũ nàng một phen rồi cáo từ rời đi.
Hình Vu vốn không định đi, nhưng nhớ ra sắp phải mang tài nguyên tu luyện tới cho Phượng Khê, thế là lại tung tăng chạy theo đoàn.
Bởi vì Tiêu Bách Đạo còn công vụ cần xử lý, Phượng Khê cũng trở về tiểu viện của mình, định rửa mặt qua loa rồi ngồi xuống tu luyện.
Người khác tu vi đều tăng, nàng không cố gắng thì làm sao đuổi kịp người ta?
Nhưng chưa vào đến cửa, Tiểu Hắc Cầu đã dùng thần thức báo:
“Chủ nhân! Trong phòng có thứ gì đó!”
Phượng Khê nhíu mày, tay trái cầm chồng phù bạo liệt, tay phải xách theo mộc kiếm, chân đá văng cửa phòng.
Chỉ thấy trong phòng, một đám hư ảnh linh kiếm đang như hổ rình mồi mà nhìn nàng chằm chằm.
Phượng Khê: “……”
Đây chẳng phải mấy cái kiếm thế của Vạn Kiếm Tông sao?!
Đuổi đến tận nhà ta luôn rồi?!
Phượng Khê giơ giơ phù bạo liệt trong tay, đám hư ảnh linh kiếm co rụt lại về góc phòng, nhưng không có ý định rời đi.
Phượng Khê nhìn thanh mộc kiếm trong tay:
“Ngươi gây họa, ngươi tự đi giải quyết!”
Mộc kiếm: “……”
Nó mất nửa ngày mới truyền thần thức cho Phượng Khê một câu.
Dĩ nhiên là Phượng Khê cũng đoán mơ hồ lắm mới hiểu ra đại khái.
Trừ khi nàng tự mình ngộ ra được kiếm thế, thì mới có thể khiến bọn hư ảnh này rút lui.
Phượng Khê khổ não.
Nàng tự thấy mình thông minh, học gì cũng nhanh như bay.
Nhưng riêng khoản kiếm thế, nàng liên tục bị vả mặt, mãi mà chưa hiểu ra môn đạo.
Nếu là người khác thì chắc đã ôm đầu than thở, nhưng Phượng Khê thì chỉ chán nản chớp mắt một cái rồi thôi.
Học không được thì học tiếp!
Rồi sẽ có ngày hiểu ra thôi!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-236.html.]
Cho dù học mãi không nổi, thì nàng cũng sẽ tự nghĩ ra tuyệt chiêu của riêng mình, chưa biết chừng còn ngầu hơn mấy cái kiếm thế đó!
Tự tin là ở đây chứ đâu!
Nàng quay sang đám hư ảnh linh kiếm góc tường:
“Muốn theo ta thì theo, theo bao lâu cũng được!
Nhưng nhớ cho kỹ — không được đánh lén ta, nếu không ta cho nổ tung từng cái một!
Đừng tưởng ta hù dọa các ngươi, Lôi Kiếp lợi hại cỡ nào?
Giờ cũng ngoan ngoãn làm thú cưng nhỏ cho ta thôi!
Ngoài việc giúp ta trồng nấm linh sinh, còn biết phủi bụi linh thạch cực phẩm!
Mấy cái hư ảnh linh kiếm các ngươi tính là gì chứ?!”
Nói xong còn rút ra viên linh thạch cực phẩm khoe một vòng.
Đám hư ảnh kiếm thế không biết là nghe hiểu hay giả câm, vẫn đứng yên như bị điểm huyệt.
Phượng Khê đặt mộc kiếm lên bàn, để nó trông chừng đám hư ảnh kia, rồi đi rửa mặt, bắt đầu nhập định tu luyện.
Tiểu Hắc Cầu với Tiểu Chim Béo vốn định lười một lát, thấy nàng nghiêm túc như vậy, cũng không dám chểnh mảng.
Có một chủ nhân siêng năng như thế, không biết là may mắn hay bất hạnh của chúng nó nữa…
Hai con quay đầu nhìn Thôn Hỏa Hưu còn đang ngủ khò, tức thì giận sôi máu, xông tới đá vài phát, bắt nó dậy tu luyện cùng.
Phượng Khê vừa tu luyện, đám hư ảnh kiếm thế kia vẫn lặng lẽ nhìn từ góc phòng, vài cái trong số đó bắt đầu khiêu khích mộc kiếm.
Mộc kiếm giả vờ không thấy, nằm cứng đơ không nhúc nhích.
Phượng Khê tu luyện một lát, nhớ ra chuyện này cũng nên báo cho Vạn Kiếm Tông một tiếng.
Vì thế, nàng gửi tin cho tông chủ Vạn Kiếm Tông – Lộ Chấn Khoan.
Theo lý mà nói, nàng – một đệ tử thân truyền – không đủ tư cách tự tiện liên lạc với tông chủ người ta.
Nhưng… nàng là Phượng Khê nha!
Lộ Chấn Khoan còn chủ động đưa cách liên lạc, lấy cớ là sau này rảnh thì giao lưu tình cảm.
Bách Lí Mộ Trần vốn định ngại ngùng không nói, thấy vậy cũng đưa cách liên lạc cho nàng luôn. Hồ Vạn Khuê thì khỏi phải nói, đã sớm đưa lén rồi.
Tiêu Bách Đạo tức đến mức mũi cũng run lên!
Các ngươi đây là định đào góc tường của ta?!
Muốn cư.ớp đồ đệ với ta phải không?!
Lộ Chấn Khoan lúc nhận được tin nhắn của Phượng Khê thì còn chưa về tới tông môn.
Nghe xong, mặt ngu ra luôn.
Kiếm thế nhà mình tự động chạy đi tìm Phượng Khê?!
Chuyện qu.ỷ gì thế này?!
Chạy thì chạy, hắn cũng không cách nào, lẽ nào lại đi trói về?!
Chỉ có thể nhắn Phượng Khê cẩn thận đừng để bị thương.
Sau đó lại gửi thêm một tin cho Tiêu Bách Đạo, sợ lỡ có chuyện lại bị oán trách.
Tiêu Bách Đạo nghe xong, lập tức chạy đến viện Phượng Khê.
Phượng Khê từ trong phòng nhảy nhót đi ra, phía sau là một chuỗi kiếm thế thập thò theo sau.
Tiêu Bách Đạo: “……”
Suy nghĩ nửa ngày cũng không biết nên nói gì.
Nhưng Phượng Khê lại đang có việc tìm ông, liền kéo ông vào phòng.
Nàng đem toàn bộ đồ lấy được từ Yếm tộc đưa cho Tiêu Bách Đạo!
Ngay cả ba ngàn vạn yếm thạch mà Yếm Hoàng cho nàng cũng đưa luôn.
Tiêu Bách Đạo nói gì cũng không nhận, dù Phượng Khê dọa viết giấy nợ ông cũng lắc đầu:
“Tiểu Khê, bây giờ tông môn ta cũng khá hơn trước nhiều rồi, vi sư không thể lại lấy tiền của con.
Cho người con cá chẳng bằng dạy người câu cá, tông môn cũng nên tự kiếm ăn chứ!
Hơn nữa, con cũng cần tiền để mua tài nguyên tu luyện, nên tự mình tích góp đi!”
Phượng Khê thở dài:
“Sư phụ, người mà không lấy, con cũng mất động lực kiếm tiền!
Với con mà nói, kiếm tiền quá dễ đi!
Không nói đâu xa, cái tiểu Lôi Kiếp kia tặng cho con hơn mười viên linh thạch cực phẩm, đổi ra hạ phẩm linh thạch cũng hơn ngàn vạn!
Lần sau chắc nó còn tặng thêm!
Con giữ cũng thấy nặng người mà!”
Tiêu Bách Đạo: “……”