Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 243
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:30
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
243. Nàng muốn đi nhập hàng
Tiểu Hắc Cầu và Tiểu Chim Béo trong lòng cảm thấy chua lòm.
Con Kim Mao vô dụng kia ngay cả người ngoài biên chế cũng chẳng được coi là gì, chủ nhân đối xử với nó cũng thật là quá tốt!
Còn hai linh sủng chính thức như chúng nó, một chút cũng không nhận được sự quan tâm, yêu thương của nàng.
Đặc biệt là Tiểu Chim Béo.
Cách tốt nhất để nó nhanh chóng thăng cấp là cắn nuốt hỏa tủy, nhưng Phượng Khê ngay cả một chút hỏa tủy cũng chưa cho nó đi tìm.
Sau khi nó phá xác, hỏa tủy duy nhất ăn được chính là từ Thẩm Chỉ Lan mà lừa tới.
Phượng Khê không phải là không để chuyện này trong lòng, nhưng chủ yếu là hỏa tủy rất khó tìm, nàng cũng không nghe nói nơi nào có hỏa tủy cả!
Nếu không phải vì muốn giúp Tiểu Chim Béo có được hỏa tủy, trước đó nàng cũng sẽ không thu Thôn Hỏa Hưu làm linh sủng.
Nói ra cũng thật khéo, Tiểu Chim Béo mới vừa ghen tuông không lâu, liền có tin tức truyền tới.
Tại giao giới giữa Nam Vực và Bắc Vực phát hiện hỏa tủy, hơn nữa còn không ngừng có thêm, bên trong còn có thứ vô cùng hiếm thấy là hỏa tủy vạn năm.
Phượng Khê không thể ngồi yên.
Nàng muốn đi nhập hàng!
Làm một phi vụ, đồ ăn nhiều năm của Tiểu Chim Béo liền có rồi!
Nàng lén lút đi tìm Tiêu Bách Đạo, bày tỏ ý định của mình.
Tiêu Bách Đạo kiên quyết cự tuyệt!
Giao giới Nam Vực và Bắc Vực vô cùng hiểm nguy, ngoài việc Nam Vực dùng trận pháp tạo ra một con đường hẹp, mọi địa phương khác đều là hiểm địa.
Khu vực giao giới linh khí cực kỳ không ổn định, thậm chí có thể nói các khu vực đều có độ dày linh khí khác nhau.
Nơi đó lại là di chỉ của một trận chiến cổ xưa, thường xuyên có người bị kéo vào những bí cảnh nguy hiểm.
Đối với thần thức mà nói là một tổn hại cực kỳ lớn, nhiều người khi ra từ bí cảnh thì đều phát điên.
Ngoài bí cảnh ra, khu vực giao giới còn có nhiều sự việc kỳ quái, những điều lạ lùng không thể giải thích.
Điều kỳ lạ là, tu vi càng cao thì lại càng dễ gặp phải sự kiện kỳ lạ.
Nếu không phải vậy, Nam Vực sao có thể mãi chưa xâm chiếm Bắc Vực?
Hơn nữa, với sức hấp dẫn của hỏa tủy vạn năm, dù là Nam Vực hay Bắc Vực, sẽ có rất nhiều người đến, thậm chí Ma tộc cũng có thể trà trộn vào. Phượng Khê căn bản không đủ tu vi để xem xét chuyện này.
Mặc dù Tiêu Bách Đạo kiên quyết từ chối, nhưng Phượng Khê đương nhiên không chịu từ bỏ.
Nàng dùng tình cảm để thuyết phục, dùng lý lẽ để làm dịu, dùng cách làm nũng, chơi xấu, khóc lóc, tất cả đều dùng đến!
"Sư phụ, trước kia người không phải bảo với con rằng thần thức của con quá yếu, phải đi tìm cơ hội để tăng cường sao?
Khu vực giao giới đó chính là nơi tốt nhất để thử thách thần thức của con!
Con biết người lo lắng cho sự an nguy của con, nhưng mà con phúc lớn mạng lớn, có duyên trời ban, chắc chắn sẽ bình an vô sự.
Hơn nữa, đôi khi không phải chúng ta cẩn thận là có thể tránh được nguy hiểm.
Ví dụ như lần trước ở giao giới Yếm tộc, ngay dưới mí mắt người, con còn không phải chạy tới Nguyệt Minh thư viện thành con rối sao?!
Lại nói, con đã lấy không ít vật bảo mệnh từ Yếm tộc, chắc chắn sẽ không có việc gì.
Sư phụ, người để con đi đi!
Con cầu xin người..."
Tiêu Bách Đạo dù cảm thấy lý trí không nên để nàng đi, cuối cùng vẫn là bị thuyết phục, mơ màng đồng ý.
Nhưng hắn cảm thấy Phượng Khê trước đây đã đắc tội với Hoàng Phủ thế gia, lại còn không ít người, tốt nhất nên che giấu chút dung mạo.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-243.html.]
Phượng Khê cảm thấy chuyện này chẳng có gì khó, trước đó nàng đã luyện chế không ít dịch dung đan, ăn vào là xong.
Mặc dù không thể lừa được tu sĩ Nguyên Anh trở lên, nhưng ít nhất là người khác sẽ không nhận ra nàng vốn có dung mạo như thế nào.
Sau khi chuẩn bị đầy đủ, Phượng Khê nói với mọi người rằng nàng muốn bế quan, rồi vào trong viện của mình.
Kết quả, đúng ngày nàng định lén đi, Quân Văn đã đến tìm nàng.
"Tiểu sư muội, có phải muội muốn đi giao giới tìm hỏa tủy không? Ta sẽ đi cùng muội!"
Phượng Khê: "... Ngũ sư huynh, sao huynh lại nói vậy?"
Quân Văn nhướn cằm: "Tiểu sư muội, ta tuy không thông minh như muội, nhưng đầu óc của ta không phải là để cho có đâu!
Từ khi có tin tức về hỏa tủy, muội đã chạy tới sân của sư phụ ba ngày hai lần.
Ta đoán chắc muội nhất định đã động tâm!
Dù sao thì muội chỉ có một tiểu phượng hoàng, sao có thể không dựa vào hoả tủy để thăng cấp được!
Với lại, sao muội lại dùng bế quan để giấu giếm?!
Chắc chắn có điều gì đó kỳ lạ!
Muội chắc chắn muốn lén lút đi lấy hỏa tủy!"
Phượng Khê: "..."
Quả nhiên, không thể coi thường bất cứ tên ngốc nào.
Quân Văn tiếp tục nói: "Tiểu sư muội, một mình muội làm việc không tiện, nếu có ta thì sẽ linh hoạt hơn nhiều!
Lần này chắc chắn người từ Nam Vực sẽ đi, nếu họ sử dụng kiếm trận, ta cũng có thể quan sát một chút, như vậy cũng là đóng góp cho Bắc Vực!
Tu vi của ta tuy không cao, nhưng ta nghe lời, ta chạy rất nhanh!
Quan trọng nhất là ta rất kín miệng!
Chắc chắn không nói ra ngoài!
Tiểu sư muội, chúng ta là thân sư huynh muội, thân thiết hơn ai hết, muội không thể bỏ rơi ta đâu..."
Phượng Khê có chút không biết nói gì.
Nhưng nàng cảm thấy việc mang theo Quân Văn cũng không tệ, việc nặng việc bẩn có người làm thay, còn có thể để cho hắn cõng nồi thay nàng. =)))
Vì thế, nàng gật đầu đồng ý.
Quân Văn hưng phấn, tràn đầy niềm vui không thể che giấu!
Ngay sau khi danh tiếng của tiểu sư muội truyền xa, hắn không còn có cơ hội làm việc với nàng một mình, lần này cuối cùng đã có cơ hội!
Phượng Khê nói với Tiêu Bách Đạo về việc mang theo Quân Văn.
Tiêu Bách Đạo liền gọi Quân Văn đến dặn dò một phen.
Chủ yếu là Phượng Khê thân thể yếu đuối, lại không có nội lực gì, ngươi là sư huynh, phải bảo vệ nàng cho tốt.
Quân Văn: Sư phụ ơi, mắt ngàười bị mù sao, đến uống thuốc đi!
Vào đêm cùng ngày, Phượng Khê và Quân Văn dưới sự bảo vệ của Tiêu Bách Đạo, thừa dịp bóng đêm rời khỏi Huyền Thiên Tông.
Những người canh gác ở các góc tường không làm gì ầm ĩ, chỉ lặng lẽ nhìn theo.
Ra khỏi Huyền Thiên Tông, Phượng Khê và Quân Văn ăn dịch dung đan.
Quân Văn cảm thấy điều này chẳng có gì thú vị, một khi thay đổi diện mạo, tiểu sư muội làm sao có thể không nhận ra được?!
Phượng Khê thì không quá bận tâm, nàng chỉ đi tìm hỏa tủy thôi, đâu phải đi tìm kẻ thù.
Dù có lộ diện mạo cũng chẳng sao.
Cuối cùng, đâu có mấy ai sống an phận thủ thường như nàng đâu!