Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 246
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:37
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
246. Cẩn thận kẻo bị trời đánh nha!
Tuy Phượng Khê đã nuốt Dịch Dung Đan thay hình đổi dạng, nhưng Lôi Kiếp vừa trông thấy nàng liền nhận ra ngay.
Đừng nói là cải trang, dù nàng có hóa thành tro bụi, nó cũng nhận ra cho bằng được!
Có điều, nó chỉ bay ngang qua thôi.
Nó còn bận đi làm nhiệm vụ, chẳng hơi đâu mà để tâm đến con tiểu linh thú như nàng.
Tuy thế, trong lòng nó vẫn hơi ngứa ngáy khó chịu.
Con tiểu linh thú này chắc chắn lại tới gây họa!
Cũng muốn bám theo hóng hớt chút trò vui đây mà!
Thôi thì cũng được!
Làm nhiệm vụ xong quay lại dọa nàng một trận cho đã!
Vừa nghĩ vậy, nó liền vù một phát bay sâu vào trong vùng giao giới.
Đám người chung quanh ai nấy tim treo lên tận cổ, thấy Lôi Kiếp bay đi rồi mới nhẹ nhàng thở ra.
Phượng Khê thì hơi thất vọng.
Còn tưởng Lôi Kiếp đến đưa linh thạch cho mình, ai dè cái con cẩu lôi ấy lại bay đi thật rồi.
Ngay lúc ấy, một tên mũi diều hâu hếch mặt lên nói với vẻ ngạo nghễ:
“Ngươi chính là minh chủ của Thiên Thủy Liên Minh hả?”
“Chậc chậc, Bắc Vực các ngươi đúng thật là chẳng còn ai xài được, để một con nhãi Luyện Khí kỳ làm minh chủ!
Với tu vi của mấy người, vào giao giới cũng chỉ có nước đi nộp mạng!
Vậy nên, để ta chỉ đường sống cho các ngươi, ngoan ngoãn đi theo bọn ta!”
Phượng Khê bật cười.
Nàng đương nhiên hiểu ý đồ của tên mũi diều hâu. Bình thường bọn chúng chỉ coi người của Thiên Thủy Liên Minh như người sai vặt, cần người ch.ết thay thì gọi ngay ra tiền tuyến.
Đã vậy, nói chuyện còn ra vẻ ban ơn, đúng là không biết ngượng!
Tên mũi diều hâu thấy nàng cười, tưởng đâu nàng sắp gật đầu đồng ý.
Ai dè, Phượng Khê thong thả nói:
“Cảm tạ ý tốt của ngươi, nhưng bọn ta tạm thời không có ý định liên minh với ai cả.”
Tên kia đỏ mặt tía tai, giận quá hóa gắt:
“Cho mặt mũi mà không biết nhận à?!”
“Đi theo bọn ta là phúc của các ngươi! Không thì với cái đám phế vật các ngươi, vào giao giới chưa được nửa ngày là mất xác!”
Nếu không phải đang bực mình vì Lôi Kiếp bội bạc, có khi Phượng Khê còn nhịn mà đấu võ mồm vài câu. Nhưng giờ nàng đang rất không vui, thế là sắc mặt trầm xuống, nghiêm giọng nói:
“Là phúc khí? Ngươi chẳng phải muốn bọn ta làm vật thí nghiệm, đi trước mở đường ch.ết thay cho các ngươi đó sao?
Còn nữa, đừng có mở miệng ra là phế vật, ngươi chẳng qua cũng chỉ là một tên Trúc Cơ nho nhỏ, có gì đáng khoe?”
“Nếu không biết nói lời tử tế thì im cái miệng lại, coi chừng bị trời đánh đó!”
“Cáo biệt!”
Dứt lời, nàng xoay người định đi.
Mặt tên kia vặn vẹo như muốn ăn tươi nuốt sống người, gầm lên:
“Con nhãi thúi, dám lên mặt với ta? Tìm ch.ết!”
Hắn vung tay đánh về phía lưng Phượng Khê, rõ ràng là định ra độc thủ.
Trong mắt hắn, mạng người Bắc Vực không đáng giá, dù có đánh ch.ết cái người gọi là “minh chủ” này, đám người Thiên Thủy Liên Minh cũng chỉ biết im như hến.
Nào ngờ, hắn còn cách nàng chừng năm bước thì bị một chưởng từ bên hông vỗ bay như diều đứt dây.
Người ra tay là ngũ sư huynh Quân Văn, hắn lạnh lùng nói:
“Ngươi dám ra tay với muội muội ta? Chán sống rồi!”
Lúc nói câu ấy, khí thế bức người, đúng chuẩn hình mẫu “cuồng ma bảo vệ muội muội”.
Trong lòng hắn sung sướng hết sức.
Xem ra sau này phải tu luyện càng chăm, tốt nhất nghiên cứu cả kiếm trận luôn, để có thể bảo vệ tiểu sư muội thật tốt.
Tiểu sư muội chỉ cần vui vẻ là được, còn đánh nhau g.i.ế.c địch, cứ giao cho hắn với mấy người khác lo!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-246.html.]
Cả đám người Nam Vực, kể cả tên mũi diều hâu, đều sững sờ.
Bởi vì Quân Văn nhìn qua chỉ là Trúc Cơ sơ kỳ, còn tên mũi diều hâu – tên thật là Ngụy Hằng – lại là Trúc Cơ tầng năm.
Dù không phòng bị cũng không nên bị một chiêu đánh bay mới phải.
Ngụy Hằng bị đánh văng, tất nhiên không chịu bỏ qua, bò dậy là định nhào tới tính sổ.
Nếu là hôm khác, Phượng Khê còn có thể đứng trên đỉnh đạo đức mà giảng đạo lý vài câu.
Nhưng hôm nay nàng đang bực.
Thế nên, không rảnh mà kiên nhẫn.
Nàng trực tiếp rút ra một xấp phù bạo liệt, giơ lên quơ quơ:
“Muốn ch.ết thì nhào vô đây!”
Ngụy Hằng đứng khựng lại.
Nếu nàng chỉ cầm một lá phù thôi thì không đáng sợ, nhưng nàng rút ra cả một xấp!
Đừng nói hắn, ngay cả tu sĩ Kim Đan cũng chẳng dám liều mạng!
Phượng Khê quay sang nói:
“Ca, chúng ta đi thôi!”
Quân Văn gật đầu.
Phượng Khê đi trước, Quân Văn vừa đi vừa lùi, phòng ngừa tên Nam Vực kia lại giở trò.
Trong tay cũng cầm sẵn một xấp phù, phòng thân.
Dù sao trong nhẫn trữ vật cũng có cả bao tải phù, cứ dùng thoải mái!
Ngụy Hằng tức đến phát nổ tại chỗ.
Lúc này, một kẻ khác cười nhạt:
“Ngụy Hằng, ngươi đúng là vô dụng thật! Bị hai tên Bắc Vực dọa cho co vòi!”
Tên mũi diều hâu nổi trận lôi đình:
“Hoàng Phủ Nghiêu, ngươi bớt châm chọc đi! Ai chẳng biết ngươi là đồ bỏ của Hoàng Phủ gia!
So với ngươi, đừng nói Hoàng Phủ Hác, đến cả Hoàng Phủ Lương còn mạnh hơn trăm lần!
Không khéo ngay cả con hoang Bắc Vực kia cũng mạnh hơn ngươi đó!”
“Ngụy Hằng, ngươi láo toét! Lão tử liều mạng với ngươi!”
……
Hai tên suýt nữa lao vào đánh nhau, may mà người của Ngụy gia và Hoàng Phủ gia kịp can lại.
Còn hai nhà Mạnh gia và Cảnh gia – cũng thuộc tứ đại thế gia – thì đứng ngoài hóng chuyện, coi như xem kịch.
Cảnh Phong bĩu môi:
“Đám này vô dụng thật! Có bản lĩnh thì gi.ết phắt hai đứa đó từ sớm cho rồi, còn đâu lắm chuyện như giờ!”
Hoàng Phủ Nghiêu tức muốn hộc máu:
“Nói nghe dễ nhỉ! Lúc nãy nha đầu đó cầm cả xấp phù bạo liệt, ngươi dám xông lên à?!”
Cảnh Phong chẳng giận, chỉ cười nhạt:
“Đợi vào trong giao giới rồi, phù triện không dùng được nữa, đến lúc đó gi.ết chúng chẳng phải dễ như trở bàn tay?”
Hoàng Phủ Nghiêu sững người.
Không sai, trong giao giới có nhiều cấm chế, đừng nói phù triện, ngay cả trận bàn cũng khó dùng.
Thông đạo hôm nay còn phải né đông né tây, tránh chỗ cấm mới dám đi.
Con nhãi kia dám làm mất mặt hắn như vậy… Được rồi, đợi vào trong, hắn nhất định khiến nàng sống không bằng chết!
Cảnh Phong nhìn thấy ánh mắt hắn liền đoán ra ngay suy nghĩ, trong lòng cười lạnh.
Lần này bọn họ đến vì Hỏa Tủy, tên ngu kia lại phí thời gian lên một đám phế vật Bắc Vực. Ngu hết chỗ nói!
Nhưng thế cũng hay, Cảnh gia bọn hắn càng dễ đoạt được nhiều Hỏa Tủy hơn.
Lần tứ đại thế gia tranh tài này, Cảnh gia bọn hắn nhất định sẽ giành hạng nhất!
Còn mấy tên Bắc Vực?
Chỉ là một lũ phế vật mà thôi, cũng xứng tranh đoạt với bọn họ sao?
Muốn ch/ết thì cứ nhào vô!