Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 248
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:42
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8ztMU97GTZ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
248. Quân Văn có chút không dám tưởng tượng.
Rất nhanh đã có người phát hiện đám Độn Ma tộc đang âm thầm bám theo phía sau, bèn chạy tới bẩm báo cho Phượng Khê.
Phượng Khê cười tủm tỉm, ung dung nói:
“Bọn họ nguyện ý theo thì cứ để họ theo, đến lúc then chốt, chưa biết chừng còn có thể giúp ta một tay.”
Mọi người nghe xong liền cảm thấy minh chủ nhà mình tám phần là điên rồi!
Ma tộc với Nhân tộc từ xưa đến nay như nước với lửa, sao có thể chủ động giúp đỡ chứ?!
Nhưng vì đám Ma tộc kia chỉ đơn giản đi theo, không làm ra hành động gì dị thường, nên nhất thời cũng chẳng ai dám dị nghị.
Một lát sau, lại đụng phải một nhóm Ảnh Ma tộc.
Phượng Khê vẫn dùng lý do như cũ để ứng phó.
Đám người Ảnh Ma tộc cũng có suy nghĩ không khác mấy đám Độn Ma tộc kia, bèn tiếp tục cách khá xa mà đi theo sau đội ngũ Thiên Thủy Liên Minh.
Lại sau đó, lại gặp Mãng Ma tộc, Huyết Ma tộc...
Chẳng mấy chốc, phía sau đoàn người Thiên Thủy Liên Minh kéo theo một hàng dài các loại chủng tộc Ma tộc.
Người của Thiên Thủy Liên Minh: “……”
Cả đời này bọn họ cũng chưa từng nghĩ sẽ có một ngày... tổ đội cùng Ma tộc.
Tuy nói hiện giờ chưa tính là tổ đội chính thức, nhưng trong mắt người Nam Vực, tám phần mười đã nhận định bọn họ là cùng một phe.
Nếu không phải như thế, vì cớ gì đám người Nam Vực kia cứ đứng xa quan sát, mãi không dám tới bắt bẻ?
Người Nam Vực đúng là hiểu lầm rồi.
Bọn họ cho rằng Thiên Thủy Liên Minh đã cùng Ma tộc đạt được hiệp định nào đó.
Bằng không biên giới rộng lớn như thế, sao bọn Ma tộc kia cứ nhất quyết bám theo Thiên Thủy Liên Minh?
Huống chi tu vi của đám Ma tộc này đều không yếu, người Nam Vực trong lòng sinh dè chừng, vì thế không dám lại gần.
Phượng Khê bên này lại gặp một ít tán tu và người của Tứ đại tông môn, nàng cũng không mời gia nhập, vẫn dùng lý do ứng phó y như với mấy Ma tộc trước.
Những người này xuất phát từ đủ loại tâm tư, cuối cùng cũng đều bám theo phía sau đội ngũ.
Vì thế, đội ngũ vốn chỉ vài trăm người, chưa qua nửa ngày đã tăng lên gấp đôi.
Quân Văn lúc này đã có chút không dám tưởng tượng.
Nếu sau vụ giao giới lần này, tiểu sư muội thật sự phát triển Thiên Thủy Liên Minh đến quy mô mấy vạn người... thì chẳng phải đã đuổi kịp trung đẳng tông môn rồi sao?!
May mà tiểu sư muội hiếu thuận với sư phụ, chứ không thì với bản lĩnh của nàng, sớm muộn gì cũng phải tự lập môn hộ!
Thế thì hắn – vị ca ca thân thiết này – ít nhất cũng có thể làm một cái phó chưởng môn nhỉ?!
Không thì làm trưởng lão gì đó cũng được!
Quả nhiên theo tiểu sư muội thì có thịt ăn!
Bao Hữu Phúc thì ngẩn ngơ cười không ngậm được miệng.
Hắn lúc đầu lên phi thuyền chỉ có một mình.
Hiện giờ đã trở thành minh chủ đời đầu của Thiên Thủy Liên Minh, còn kiêm nhiệm luôn chức Phó minh chủ.
Thành viên chính thức mấy trăm người.
Thành viên dự thính cũng có đến mấy trăm!
Trong đó còn có cả người của Tứ đại tông môn!
Kỳ quặc nhất chính là – còn có Ma tộc!
Đời hắn cũng không ngờ có ngày sẽ gia nhập một đội ngũ... qu.ỷ dị như vậy!
Nhưng nhìn thấy người của Tứ đại tông môn lẫn Ma tộc chỉ có thể ngoan ngoãn đi theo phía sau, lòng tự tôn của hắn chưa từng bành trướng đến thế!
Chân ngắn nhỏ bước đi vang "leng keng" hữu lực!
Thân hình tròn vo bỗng chốc toát ra vài phần khí chất bá vương!
Hắn nghĩ bụng, gọi là Thiên Thủy Liên Minh gì chứ, đổi luôn thành Bắc Vực Đại Liên Minh cho rồi!
Ơ?
Chẳng phải đây là cái tên mà đại chất nữ nhà hắn từng nói sao?
Chẳng lẽ lúc đó nàng đã dự tính được chuyện này?!
Không thể nào đâu nhỉ?!
Đúng lúc này, phía trước vang lên tiếng huyên náo.
Một vách đá chắn ngang con đường phía trước.
Mọi người bàn tán xôn xao:
“Giao giới vốn toàn là bình nguyên, một cái mô đất còn khó thấy, sao tự dưng lại có vách đá?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-248.html.]
“Ngươi nói thế là quá thiếu kiến thức! Giao giới nơi cái gì cũng có thể xảy ra, xuất hiện một vách đá thì có gì mà kỳ quái?!
Giờ quan trọng là phải nghĩ cách vượt qua!”
“Khó lắm!
Chỗ này cách bờ bên kia mấy chục trượng, lại bị cấm bay, làm sao mà qua?
Cho dù tìm được khúc gỗ đủ lớn bắc cầu, ai dám đảm bảo bên dưới không có thứ gì? Nhỡ đâu đang đi nửa đường bị tập kích, chẳng phải c.h.ế.t oan?”
……
Đám người Ma tộc và Tứ đại tông môn phía sau cũng lục tục tiến lại, ai nấy đều lộ vẻ khó xử.
Xa xa, người Nam Vực cũng nhíu chặt mày.
Biết vậy đã vòng đường từ Nam Vực đi cho rồi.
Lúc mọi người còn đang thảo luận phương án, Phượng Khê đã ngồi xổm một bên vách đá, cúi đầu xem xét.
Quân Văn đứng chắn phía sau nàng như vệ sĩ, mặt mày nghiêm túc.
Hắn nghĩ bụng: “Tiểu sư muội ơi tiểu sư muội, muội ngày thường tâm tư kín đáo như vậy, sao giờ lại sơ suất thế này?!
Muội ngồi sát vách đá thế kia, lỡ bị ai đó đẩy một cái, chẳng phải toi mạng à?!
May mà còn có ta ở đây! Nếu không thì muội xui rồi!”
Đúng lúc này, Phượng Khê đứng dậy:
“Các vị, ta nghi ngờ phía dưới vách đá mới là con đường chân chính, cho nên – phải nhảy xuống mới được.”
Mọi người cảm thấy nàng nói chuyện thật hoang đường!
Không ít người bắt đầu lớn tiếng phản bác.
Phượng Khê chẳng hề tức giận, chỉ phất tay gọi nhóm Ảnh Ma tộc lại:
“Các ngươi là Ảnh Ma tộc, thần thức mạnh hơn người, lại đây cảm nhận thử xem.”
Đám người Ảnh Ma tộc nhíu mày.
Họ trước đó cũng đã xem qua, nào có gì bất thường?
Nha đầu Tiêu Hề Hề này tám phần là đoán sai rồi!
Tuy nghĩ vậy, nhưng vẫn tiến lại gần.
Dù sao hiện giờ mục tiêu của mọi người đều giống nhau – phải vượt qua vách đá này.
Trước kia vì sợ nguy hiểm nên họ chỉ đứng nhìn từ xa, bây giờ học theo Phượng Khê, ngồi xổm xuống quan sát.
Một lúc sau, tên cầm đầu Ảnh Ma tộc kinh hãi hô lên:
“Giống như, giống như đúng là ảo giác!
Phía dưới mới là con đường thật sự, còn cái ‘phía trước’ mà chúng ta thấy chỉ là ảo ảnh mà thôi!”
Những Ảnh Ma tộc khác tuy thần thức yếu hơn, nhưng cũng cảm thấy vách đá này đúng là có gì đó kỳ quặc.
Mọi người lập tức rối như canh hẹ!
Kẻ tin, người không, cãi nhau ầm ĩ.
Phượng Khê khoát tay bảo mọi người yên lặng, rồi nói:
“Sống ch.ết mỗi người một đường, ta cũng không ép.
Ta nhảy xuống trước, ai muốn theo thì theo, không muốn theo thì tự nghĩ cách khác vậy.”
Dứt lời, nàng bay lên, nhảy thẳng xuống vách đá, nhanh chóng biến mất không thấy tăm hơi.
Quân Văn gần như lập tức nhảy theo.
Sau đó là tên đầu lĩnh Ảnh Ma tộc, rồi đến nhóm Ảnh Ma tộc khác.
Kế tiếp là những Ma tộc khác.
Ma tộc vốn tin vào trực giác, không như Nhân tộc phải lăn tăn tính toán.
Đám Nhân tộc còn lại nhìn nhau.
Nhảy, hay không nhảy?
Bao Hữu Phúc nghiến răng:
“Các vị, đại chất nữ nhà ta còn dám nhảy xuống, chúng ta còn chần chừ cái gì?!
Nói cho cùng, nếu không có đại chất nữ ta, chúng ta căn bản không đấu lại đám người Nam Vực, chẳng bằng liều một phen!”
Nói xong, hắn cũng nhảy xuống.
Bà nội nó!
Chơi lớn luôn!
Đánh cược thắng thì tốt.
Nếu thua... thì coi như c.hết để bầu bạn cùng đại chất nữ vậy!