Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 25

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:39:35
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

25. Bí cảnh mở ra

Phượng Khê vốn còn định tỉ mỉ giải thích cho rõ, ai dè bên kia đã gấp gáp giục giã, nàng đành thôi vậy.

Dù sao với đầu óc của Ngũ sư huynh nhà ta, cho dù có giảng rõ ràng từ A đến Z thì huynh ấy cũng chẳng thể nào linh hoạt vận dụng cho được. Cứ để sau rồi tính.

 

Hai người chạy đến chỗ tập hợp, Quân Văn đứng ngay hàng đầu trong đội ngũ Huyền Thiên Tông.

Thân truyền đệ tử, vị trí vững như núi Thái Sơn.

 

Phượng Khê đứng sau nhìn mà có chút xót xa. Nếu như đan điền nàng tu bổ xong, giờ cũng có thể oai phong lẫm liệt mà chen hàng đi bộ theo vào rồi!

 

Đáng tiếc, hiện tại nàng mới nảy ra mỗi hỏa linh căn, còn kim linh căn với thổ linh căn thì vẫn đang ngủ đông chưa chịu ló mặt. Khoảng cách tới hồi phục hoàn toàn đan điền, ôi thôi, còn xa lắm.

 

Cũng may, tâm lý nàng vững như thành đồng. Buồn được có một cái chớp mắt liền khôi phục lại tinh thần, tiếp tục nhảy nhót như chim sẻ.

 

Nàng lại dặn Quân Văn đôi câu, sau đó lon ton chạy đến bên cạnh Tiêu Bách Đạo.

Vừa tới gần là nhận ra sư phụ nhà mình sắc mặt không mấy vui vẻ. Phượng Khê cũng chẳng nghĩ nhiều, dù sao Huyền Thiên Tông cứ lần nào thi cũng đội sổ, tâm trạng buồn buồn là phải.

 

Ngay lúc ấy, mặt đá phía trước bỗng d.a.o động như có sóng nước, linh lực rung rinh nhẹ nhẹ.

Thiên Lí bí cảnh mở ra.

 

Bách Lí Mộ Trần cùng ba vị phong chủ còn lại mỗi người lấy ra một mảnh ngọc giác, bắt đầu kết ấn.

Ngọc giác bay lên, từng mảnh ráp lại với nhau thành một thể thống nhất.

 

Phượng Khê híp mắt nhìn kỹ, thấy lờ mờ trên mặt ngọc giác khắc đầy hoa văn rối rắm như đồ cổ.

Tiếp đó, ánh sáng từ ngọc giác tỏa rực rỡ, chiếu thẳng lên vách đá, mở ra một cửa vào vừa đúng một người lách qua.

 

Tứ đại tông môn tiến vào theo thứ tự xếp hạng lần trước: Hỗn Nguyên Tông vào đầu tiên, rồi tới Vạn Kiếm Tông, sau đó là Ngự Thú Môn, cuối cùng là đội ngũ tội nghiệp của Huyền Thiên Tông.

 

Quân Văn quay đầu vẫy tay tạm biệt Phượng Khê, rồi bước chân đi thẳng vào bí cảnh.

Chờ tất cả đệ tử đã vào hết, Bách Lí Mộ Trần cùng các phong chủ chuẩn bị thu hồi ngọc giác, để chờ tới lúc bí cảnh kết thúc thì mở lại lối ra.

 

Ai mà ngờ, biến cố đột nhiên xảy ra!

Ánh sáng từ ngọc giác bỗng chốc chiếu thẳng vào người Phượng Khê.

 

Phượng Khê tá hỏa nhận ra đôi chân mình không còn điều khiển được nữa, cứ thế bước về phía cửa vào bí cảnh.

 

Nàng quay đầu, túm cổ gào:

“Sư phụ! Sư phụ cứu con! Cứu mạng!”

 

Tiêu Bách Đạo lúc đó đang kết ấn, hai tay bận bịu không rút ra được để túm nàng. May thay, đám phong chủ còn lại phản ứng cực nhanh, lập tức nhào tới cứu viện.

 

Tiếc là ánh sáng từ ngọc giác lại ngăn họ đứng ngoài như vách tường vô hình, không tài nào chạm được vào Phượng Khê.

 

Phượng Khê cứ thế bị “dẫn lối” tới cửa bí cảnh, níu lấy mép cổng mà bám như đu cột, ra sức níu lại, mà cuối cùng vẫn bị lôi tọt vào trong, biến mất trước mặt mọi người.

 

Lúc này, ánh sáng của ngọc giác cũng dần tan đi, tất cả trở lại bình thường như chưa hề có gì xảy ra.

Tiêu Bách Đạo lo đến đổ mồ hôi đầm đìa, mà lại không có cách nào.

 

Danh ngạch tiến vào bí cảnh đã cố định, lại còn giới hạn tu vi. Bất kể là hắn hay những người khác, lúc này không ai có thể vào trong cứu nàng được nữa.

 

Bách Lí Mộ Trần vỗ vai Tiêu Bách Đạo, mặt cười cười mà nói:

“Tiểu nha đầu Phượng Khê ấy phúc lớn mạng lớn, gặp dữ hóa lành, sẽ không sao đâu.”

 

Tuy là nói vậy, nhưng mặt mũi ông ta lại như kiểu "chắc gì còn sống ra ngoài" khiến người ta muốn vả nhẹ một cái.

 

Ông trời đã muốn thu người, ai mà cản nổi chứ?

Tiêu Bách Đạo chẳng buồn khách sáo với hắn, hai hàng lông mày nhíu chặt, mặt tối sầm như đ.í.t nồi.

Phong chủ Đông Phong – Cố đại nhân an ủi:

 

“Chưởng môn à, Phượng Khê thông minh lanh lợi, biết chỗ nào lợi thì chui, chỗ nào hại thì né. Lại còn có Quân Văn bên trong, chắc chắn không sao đâu.

 

Với lại, bí cảnh không đời nào vô duyên vô cớ kéo người vào, có khi đây là cơ duyên của nàng.”

Tiêu Bách Đạo nghe vậy cũng đỡ hơn chút, sắc mặt hơi dịu lại.

 

Còn với mấy người khác thì sao?

Phượng Khê bất quá chỉ là một đoạn nhạc đệm, chẳng mấy ai quan tâm. Trọng điểm vẫn là số liệu hiện trên truyền ảnh thạch!

 

Mỗi đệ tử bước vào bí cảnh đều được phát một khối ngọc bài, mà mấy khối ngọc này lại liên kết với pháp khí bên ngoài – chính là truyền ảnh thạch.

 

Truyền ảnh thạch có thể hiển thị loại và số lượng linh thực mà đệ tử hái được trong bí cảnh.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-25.html.]

Lần này, bảy thân truyền đệ tử từ tứ đại tông môn cùng bước vào, danh sách như sau:

 

Hỗn Nguyên Tông: Lộ Tu Hàm – Trúc Cơ tầng sáu, Thẩm Chỉ Lan – Trúc Cơ tầng ba.

Ngự Thú Môn: Viên Túng Hoành – Trúc Cơ tầng bốn, Hình Vu – Trúc Cơ tầng ba.

 

Vạn Kiếm Tông: Liễu Thiếu Bạch – Trúc Cơ tầng bốn, Tống Ngọc Điệp – Trúc Cơ tầng ba.

Huyền Thiên Tông: Quân Văn – Trúc Cơ tầng ba.

 

À đúng rồi, giờ còn thêm một cái tên Phượng Khê, miễn cưỡng tính là Luyện Khí kỳ, nhưng trên người lại không có ngọc bài. 

 

Mới vào chưa tới một canh giờ, Hỗn Nguyên Tông đã vọt lên dẫn đầu bảng số liệu.

Đặc biệt là Thẩm Chỉ Lan, vừa vào là g.i.ế.c ngay một con “Thất tinh Phong báo” – loại yêu thú có thực lực ngang ngửa Trúc Cơ sơ kỳ – rồi hái được một cây linh thực quý hiếm: tử diệp diên vĩ.

 

Cảnh tượng đó khiến cả hiện trường xôn xao bàn tán.

“Con Thất tinh Phong báo đó dù mạnh cỡ nào cũng chỉ tương đương tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ, nhưng ai cũng biết, đánh thực chiến thì yêu thú thường khỏe hơn tu sĩ cùng cấp cả đoạn đường dài!”

 

Nghe nói Thẩm Chỉ Lan đã tu luyện tới đỉnh tầng ba Trúc Cơ, rất nhanh thôi sẽ đột phá lên tầng bốn – chính là bước vào trung kỳ Trúc Cơ.

“Tu luyện tốc độ như vậy đúng là nghịch thiên thật! Không hổ danh là cực phẩm Thủy linh căn.”

 

“Không chỉ tu luyện nhanh như gió mà vận khí cũng quá tốt đi!

Tử diệp diên vĩ vốn là linh thực phẩm cấp, bình thường đều được yêu thú từ hậu kỳ Trúc Cơ trở lên canh giữ, có khi còn là đại viên mãn. Vậy mà nàng lại may mắn gặp ngay một con chỉ mới sơ kỳ Trúc Cơ!”

 

...

 

Bách Lí Mộ Trần nghe tiếng bàn tán xung quanh, khóe miệng khẽ cong lên – thực lực chính là chân lý, không thể cãi!

 

Ngoài Thẩm Chỉ Lan, biểu hiện của Lộ Tu Hàm cũng rất nổi bật, dù sao tu vi của hắn vốn đã đứng đầu.

 

Những đệ tử thân truyền khác thì biểu hiện trung bình, chỉ riêng Quân Văn là số liệu vẫn luôn… trắng tinh không một chấm, y như quả trứng ngỗng lớn.

 

Tiêu Bách Đạo tuy hiện tại lo cho Phượng Khê là chính, nhưng vừa thấy tình hình đó cũng không nhịn được âm thầm mắng Ngũ đồ đệ một trận:

 

“Ăn thì nhiều, làm gì cũng chẳng nên thân!”

Không ngờ ngay lúc ấy trong bí cảnh, Quân Văn đang chạy đông chạy tây tìm người.

 

Thì ra ngay khi vừa bước vào bí cảnh, Phượng Khê đã bịch một cái xuất hiện trước mặt hắn, sau đó liền nghiêm túc mở lớp… giảng dạy.

 

“Ngũ sư huynh à, nếu là đấu đơn thì thôi, dù sao cũng chỉ dựa vào thực lực và vận khí cá nhân.

Nhưng đây là thi đấu tổ đội, mưu lược mới là mấu chốt.

 

Đừng nhìn Huyền Thiên Tông chúng ta yếu nhất, chỉ cần bày binh bố trận hợp lý, thì ít nhất cũng có thể tranh được vị trí thứ ba!”

 

Trong mắt Quân Văn vẫn là một mảnh mờ mịt như vừa bị sét đánh ngang tai.

Hắn cảm giác như mình đang nằm mơ ——

 

Tiểu sư muội không biết từ đâu chui ra, vừa ló mặt đã thao thao bất tuyệt như thể đang bàn việc quốc sự.

 

Còn Phượng Khê, khi vừa bị truyền tống cưỡng chế vào bí cảnh cũng từng bối rối, thậm chí hoảng hốt.

 

Nhưng sau khi phát hiện tay chân vẫn còn nguyên vẹn, lại còn được đưa thẳng đến chỗ Quân Văn, nàng liền dẹp luôn mọi lo âu.

 

Đã vào được thì cũng phải làm nên chuyện!

Huống hồ, nàng đã từng ở Hỗn Nguyên Tông, không tặng chút “lễ mọn” thì chẳng phải thất lễ sao? Thế là, món quà cuối cùng nàng quyết định… là một người!

 

Thấy Quân Văn vẫn đần mặt ra như chưa hiểu gì, nàng đành nói thẳng toạc ra:

“Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn đều muốn tranh hạng nhất, nhưng căn cơ vẫn không bì nổi Hỗn Nguyên Tông.

 

Vậy nên việc chúng ta cần làm là liên thủ với hai tông môn đó, cùng nhau kéo Hỗn Nguyên Tông xuống đáy.

 

Chỉ cần Hỗn Nguyên Tông xếp chót, thì ai trong hai bên kia giành hạng nhất cũng không liên quan, mà ít nhất Huyền Thiên Tông chúng ta vẫn giữ được vị trí thứ ba.

Giờ thì huynh hiểu chưa?”

 

Quân Văn lập tức bừng tỉnh đại ngộ:

“Tiểu sư muội, sao muội không nói thẳng sớm như vậy? Giờ ta hiểu rồi! Vậy kế tiếp ta làm gì?”

 

“Đi tìm đệ tử thân truyền của Vạn Kiếm Tông và Ngự Thú Môn thương lượng hợp tác!”

Quân Văn vẫn hơi chột dạ: “Liệu họ có chịu không? Ta cứ thấy có gì đó... không ổn.”

 

Phượng Khê khoanh tay, nhướn mày:

“Thử mới biết được!”

Loading...