Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 252

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:51
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

252. Ta chưa từng gặp tiểu tiên nữ nào xinh đẹp như vậy!

Ngụy Duệ cầm con rối bàn lên nhìn một lúc, nhíu mày:

“Linh thạch gắn trên con rối bàn đâu rồi?”

Phượng Khê mặt mày mù mịt:

“Linh thạch nào? Ta không chú ý lắm nha! Có khi là dùng hết rồi!

Chẳng lẽ ngươi nghi ta moi mất đem giấu? Ta nào có làm loại chuyện vô đạo đức như vậy!

Huống hồ từ nãy đến giờ ta toàn chỉ huy chiến đấu, có rảnh mà rờ tới rờ lui cái bàn gỗ kia đâu.”

Ảnh Ma tộc – Tịch Thiên Hồng mở miệng: “Chắc là con rối bàn vừa rời khỏi chủ thể đã tự hủy thôi. Ta tin Minh chủ không phải loại người đó.”

Phượng Khê cảm động quái lạ.

Trước có Huyết Thiên Tuyệt, giờ lại thêm Tịch Thiên Hồng, đều tin nàng vô điều kiện, Ma tộc đúng là nhiều người tốt ghê!

Ngụy Duệ tuy trong lòng vẫn ngờ ngợ Phượng Khê lấy mất linh thạch, nhưng nghĩ tới mục tiêu lần này là hỏa tủy, chẳng đáng vì chuyện vặt mà so đo, nên đành nhịn, không nói thêm gì nữa.

Hắn lập tức dẫn người rời đi.

Phượng Khê lại không vội đi theo, mà cúi người nhặt thanh mộc kiếm dưới đất lên lắc lắc.

Bao Hữu Phúc khó hiểu: “Đại chất nữ, ngươi đánh rơi đồ à?”

Phượng Khê lắc đầu: “Không phải. Ta xem thử dưới mấy tảng đá này có bảo vật gì không.”

Bao Hữu Phúc: “……”

Ngươi chắc không phải đói đến mức muốn gặm đá chứ?!

Chỗ này toàn là đá, lấy đâu ra bảo vật!

Nhưng trong đầu Phượng Khê, logic là: người khổng lồ đá không thể tự dưng xuất hiện ở đây, chắc chắn là đang canh giữ thứ gì đó quan trọng.

Dù gì cũng rảnh, tìm đại xem sao!

Không ít người có suy nghĩ giống Bao Hữu Phúc, nhưng vì vừa nãy Phượng Khê biểu hiện quá xuất sắc, ai cũng nảy sinh chút tâm lý dựa dẫm vào nàng, nên chẳng ai lên tiếng phản đối.

Bên Ma tộc cũng chẳng nói gì, tiện thể ngồi xuống điều tức.

Ai cũng không ý kiến — à không, ngoại trừ một “người”, à nhầm, một thanh kiếm.

Ta là kiếm! Không phải cây gậy nhóm lửa!

Ngươi lấy ta cạy đá, ngươi không thấy quá đáng à?!

Phượng Khê chẳng thấy gì quá đáng, còn cạy rất nhiệt tình.

Công phu không phụ lòng người, nàng cạy nửa ngày… chẳng ra được cái gì.

Phượng Khê hơi chán, bèn lấy mộc kiếm chọc đại vào đất.

Ơ?

Không chọc được?

Ánh mắt nàng sáng rỡ, lôi từ nhẫn trữ vật ra một cái xẻng nhỏ, bắt đầu đào bới!

Ta đào nè đào nè đào nè!

Đào ra một cục đá đỏ rực, phát sáng lung linh.

Vừa mới nhặt lên, Bao Hữu Phúc hét to như heo bị chọc tiết:

“Thập phương huyết thần thạch! Là thập phương huyết thần thạch đó!

Trời ơi! Thật sự là thập phương huyết thần thạch!

Chỉ cần một khối to cỡ đầu ngón tay cái là đã có thể bán hơn vạn linh thạch rồi đó đại chất nữ, chúng ta phát tài rồi!”

Hắn vừa hét xong, lập tức không ít người ùa lại.

Phượng Khê cũng không giấu giếm, kể lại quá trình đào được.

Dù sao đất rộng bao la, ai đào được thì là của người đó thôi!

Nhưng có một điều kiện tiên quyết: không được tranh giành. Nếu ai vi phạm, lập tức sung công!

Mọi người như gà chích thuốc, bắt đầu hăng hái đào đất.

Phượng Khê tất nhiên cũng không ngồi không, đào hăng say.

Có điều thu hoạch chẳng nhiều.

Đúng lúc này, nàng nhớ lại cách đào Mộng Ly thạch bên Yếm tộc – dùng thần thức cảm ứng trước, sau đó mới đào.

Nghĩ là làm, nàng lập tức vận thần thức dò xét huyết thần thạch.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-252.html.]

Dù thần thức hơi khó chịu, nhưng nàng chẳng bận tâm – còn lâu mới đau bằng lúc bị quyển trục thượng cổ giày vò!

Cách làm này nói thẳng ra là: kẻ ngốc không biết sợ là gì.

Chỗ này có rất nhiều tàn tích chiến trường thượng cổ. Nàng làm vậy khác nào đưa thần thức ra ngoài làm mồi câu, lỡ cuốn vào một chiến trường cổ thì hậu quả… khỏi bàn.

Nhưng hên sao, chẳng có gì xảy ra cả.

Trái lại, nàng đào được một đống thập phương huyết thần thạch.

Phải nói là rất nhiều!

Đào phát nào trúng phát đó!

Thậm chí còn đào được mấy khối to bằng lòng bàn tay!

Bao Hữu Phúc trợn tròn mắt, suýt nữa tròng mắt rớt ra!

Đại chất nữ này vận khí tốt dữ vậy trời?!

Cũng may hắn cũng đào được hai khối to cỡ bụng ngón tay cái, vui đến mức muốn bay lên luôn!

Không ngờ mới đặt chân tới nơi giao giới đã nhặt được tiền!

Đại chất nữ đúng là phúc tinh chuyển thế!

Người khác cũng nghĩ vậy!

Minh chủ chẳng những cứu mạng bọn họ, còn dẫn họ đi phát tài!

Bọn họ nhất định phải ôm chặt cái đùi này!

Ngay cả đám Ma tộc cũng tin rằng Phượng Khê là người có vận khí trời ban, bởi vì chuyện này chẳng khác gì nhặt tiền!

Ba canh giờ sau, Phượng Khê mới dẫn mọi người tiếp tục lên đường.

Trước khi đi, nàng còn tiện tay quăng một đống đá vào nhẫn trữ vật.

Quân Văn tuy không hiểu nàng định làm gì, nhưng cũng học theo, nhét đầy một đống.

Bao Hữu Phúc đảo mắt xoay nhanh, cũng làm theo.

Đại chất nữ là phúc tinh, biết đâu mấy cục đá này cũng bán được tiền thì sao!

Những người khác thấy vậy, cũng ùa vào làm theo.

Ngay cả Ma tộc cũng không ngoại lệ.

Lúc mới tới, đất đầy đá.

Lúc đi rồi… chỉ còn lại cái hố.

Người Thiên Thủy Liên Minh sùng bái Phượng Khê lên tầm cao mới!

“Minh chủ thật sự anh minh thần võ!

Nếu không có nàng, đừng nói bọn ta, người Nam Vực cũng c.h.ế.t dưới tay mấy tên người đá khổng lồ đó rồi!”

“Minh chủ không chỉ dũng cảm mưu trí, còn cực kỳ may mắn!

Nếu không nhờ minh chủ, chúng ta nằm mơ cũng không nghĩ ra nơi này chôn đầy huyết thần thạch!”

“Chưa kể… minh chủ còn đẹp nữa!

Ta sống từng này năm, chưa từng thấy tiên nữ nào đẹp đến thế!”

……

Phượng Khê: “……”

Khen mưu khen dũng thì thôi, chứ khen sắc của ta là mấy người có thẩm mỹ lệch lạc à?!

Nàng rõ ràng đã dịch dung thành dạng bình thường nhất có thể, nhan sắc không thể bình thường hơn, có gì mà đẹp!

Cùng lúc đó, bên Nam Vực, mọi người đang nghỉ ngơi chỉnh đốn.

Cảnh Phong nghi hoặc nói:

“Sao đến giờ vẫn chưa thấy người Bắc Vực đâu?”

Ngụy Hằng cười lạnh: “Còn gì nữa?! Chắc bọn họ sợ bị chúng ta trả thù, nên không dám tới gần, cố ý tránh mặt!”

Hoàng Phủ Nghiêu lại nói:

“Ta thì thấy bọn họ đang nội chiến!

Bên họ rời rạc, ai cũng có tính toán riêng.

Nhất là đám Ma tộc, đời nào tự nhiên đi theo? Có khi là đang tranh giành phần thưởng từ con rối bàn nên đánh nhau rồi, thành ra tụt lại sau.”

Không ít người Nam Vực cũng đồng ý với Ngụy Hằng và Hoàng Phủ Nghiêu, tinh thần bị đả kích trước đó lại bùng lên trở lại!

Bắc Vực? Cũng thường thôi, không có gì phải sợ cả!

Loading...