Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 253

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:53
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8KdhCdzx3L

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

253. Cái dáng vẻ… nhân lúc cháy nhà mà hôi của, ngươi chơi trò này đúng là quá thuần thục!

Cảnh Phong với Ngụy Duệ lúc này đều cảm thấy mọi chuyện không hề đơn giản như vẻ ngoài.

Cái cô nương Tiêu Hề Hề kia, bụng dạ đầy mưu mô, lại biết nhìn mặt mà cư xử, không đến nỗi sợ bọn họ, càng không thể nào là người gây ra chuyện nội chiến trong đội ngũ.

Vậy thì... tại sao bọn họ lại bị bỏ lại phía sau?

Muốn tiến vào khu vực trung tâm của vùng đất này, con đường hiện tại là bắt buộc phải đi qua. Chẳng có đường vòng nào cả!

Đang suy nghĩ, chợt nghe thấy tiếng nước chảy róc rách.

Không chỉ hai người bọn họ nghe được, mà toàn bộ mọi người đều nghe thấy.

Ai nấy đều cho là mình bị ảo giác!

Giao giới quanh năm hạn hán, làm sao có thể có tiếng nước?

Lúc đám người còn đang nghi hoặc không thôi, nơi xa hiện ra một vệt trắng bạc như tơ chỉ.

Ban đầu mọi người chưa nhận ra là gì, nhưng càng đến gần thì mới phát hiện —— đó là... hồng thủy!

Là hồng thủy cuồn cuộn dâng lên trời xanh!

Mọi người ban đầu tuy có chút hoảng hốt, nhưng chưa đến mức tuyệt vọng.

Dù không có Thủy linh căn, ngâm mình trong nước chừng mười lăm phút cũng không sao, nếu khởi động linh lực kết giới, có thể trụ lâu hơn.

Hơn nữa, giao giới rộng lớn như thế, nước có lan ra cũng không thể ngập sâu được.

Ấy thế mà... rất nhanh bọn họ liền phát hiện —— mình sai rồi!

Sai toàn tập!

Hồng thủy kia như không có điểm dừng, chẳng mấy chốc đã ngập tới cổ, mà mặt nước vẫn còn đang dâng lên nhanh chóng!

Chưa hết, dòng nước đỏ như m.á.u ấy lại chậm rãi ăn mòn linh lực của bọn họ!

Ngay lúc này, Ngụy Hằng đắc ý vỗ ngực: “Ta có mang theo thuyền linh thủy, chúng ta lên thuyền là được!”

Vừa nghe thế, không ít người liền lộ vẻ mừng rỡ như được cứu mạng.

Thuyền linh thủy, tên sao thì công dụng vậy, có thể đi lại trên nước, lại còn có thể ngăn cản yêu thú thủy sinh tấn công.

Có thuyền, chẳng phải là cứu tinh sao?

Kết quả… sau khi Ngụy Hằng lấy thuyền ra, căn bản không nổi lên được!

Mọi người trợn mắt há mồm!

Cũng may Cảnh Phong phản ứng nhanh nhạy, lập tức bảo mọi người leo lên boong thuyền, ít ra nửa thân trên còn được ló khỏi mặt nước.

Nhìn ra xa chỉ thấy nước đỏ mênh m.ô.n.g vô tận, ai nấy lòng đều tuyệt vọng.

Chẳng lẽ… thật sự phải c.h.ế.t đuối ở cái chốn quỷ quái này sao?

Sớm biết vậy, có đánh c.h.ế.t cũng không vào đây!

Thời gian trôi qua, có vài tán tu chịu không nổi, khi linh lực bị ăn mòn cạn kiệt, liền bị c.hết chìm trong dòng lũ.

Ngụy Hằng bọn họ là người trong Tứ đại thế gia, thân mang không ít pháp bảo bảo mệnh, cho nên còn có thể gắng gượng.

Ngay lúc đó, Hoàng Phủ Nghiêu chỉ tay về phía xa xa:

“Nhìn kìa, hình như là một ngọn núi!”

Mọi người theo hướng tay hắn nhìn lại, mơ hồ thấy một chỗ cao hơn mặt nước, trông quả thực giống một ngọn núi nhỏ.

Dù lúc mới vào không thấy ngọn núi này, nhưng ở chốn quỷ quái này, chuyện gì mà chẳng xảy ra được!

Nếu có thể leo lên đó, vậy chẳng phải được cứu rồi sao?

Thế là đám người dốc sức bơi về phía "ngọn núi".

Chờ tới gần mới phát hiện —— đó căn bản không phải núi, mà là một tòa "núi giả" do đống đá lớn chồng chất mà thành, đám người Bắc Vực đang đứng bên trên, từ trên cao nhìn xuống bọn họ.

Nam Vực nhất thời hóa đá.

Chuyện này là sao?

Phượng Khê vẫy tay cười như hoa nở:

“Chư vị bằng hữu Nam Vực, lại gặp rồi!

Quả nhiên là duyên phận nha!

Các huynh có thắc mắc tại sao lại có cái núi này phải không?

Chuyện rất đơn giản thôi!

Sau khi các huynh rời đi, Bắc Vực bọn ta liền đem đống đá quanh đây thu hết vào nhẫn trữ vật.

Không còn cách nào khác, Bắc Vực bọn ta nghèo mà, không có linh thạch, đành đi lượm đá vậy!

Không ngờ tới lúc lũ dâng, đám đá này lại cứu bọn ta một mạng!”

Nghe đến đây, đám người Nam Vực mới bừng tỉnh đại ngộ.

Trong lòng ngũ vị tạp trần, chẳng rõ là nên khóc hay nên cười.

Không ngờ… nghèo, vậy mà lại cứu mạng thật!

Cảnh Phong ngẩng đầu nhìn Phượng Khê, thành khẩn mở lời:

“Chúng ta có thể lên núi được không? Xin yên tâm, đại ân đại đức, chúng ta nhất định hậu báo!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-253.html.]

Hắn thật muốn cưỡng ép leo lên, nhưng giờ linh lực bị ăn mòn quá nửa, căn bản đánh không lại đám người Bắc Vực khỏe mạnh đầy đủ.

Phượng Khê cười híp mắt: “Lời này khách sáo rồi! Trước kia chúng ta còn kề vai chiến đấu, sao nỡ thấy ch.ết không cứu chứ!”

Đám người Cảnh Phong vừa nghe, trong lòng vui mừng khôn xiết, đang định nhờ Bắc Vực kéo họ lên thì lại nghe Phượng Khê tiếp lời:

“Nhưng mà nè, các huynh cứ khăng khăng muốn báo đáp, ta cũng chẳng thể từ chối.

Dù sao mấy cục đá này tụi ta cũng cực khổ đi nhặt, các huynh thể hiện một chút cũng là chuyện nên làm.

Vậy đi, ta cũng không lấy nhiều, mỗi người giao nộp mười vạn linh thạch ‘phí lên núi’, thế nào?”

Cảnh Phong suýt nữa không nghẹn ch.ết!

Ngươi… nhân lúc cháy nhà mà hôi của, chơi trò này đúng là quá thuần thục!

Nhưng mà biết sao giờ?

Đừng nói mười vạn, trăm vạn bọn họ cũng phải nộp!

Bởi vì mạng người là vô giá!

Sau khi thu đủ linh thạch, Phượng Khê mới cho người thả dây kéo từng người lên.

Núi giả diện tích có hạn, chen chúc cực kỳ, nhưng giờ sống còn ai mà để ý!

Ngụy Duệ nhìn Phượng Khê, ánh mắt đầy phức tạp:

“Tiêu Hề Hề, ta không ngờ Bắc Vực lại có người như ngươi. Có hứng thú về Nam Vực đầu quân cho Ngụy gia không?”

Hắn nghĩ chắc chắn Phượng Khê sẽ đồng ý, bởi vì chẳng tu sĩ nào từ chối nổi lời mời như vậy.

Ai mà ngờ Phượng Khê nhếch môi cười, thong thả đáp:

“Không hứng thú.”

Ngụy Duệ: “…”

Ngụy Hằng cười lạnh: “Cho mặt mà không biết xấu hổ…”

Lời chưa nói hết, đã bị Phượng Khê một cước đá thẳng xuống hồng thủy!

Sau đó nàng còn lắc lắc tay: “Aiya, trượt chân!”

Ngụy Duệ: “…”

Ngươi còn có thể viện cớ trơ trẽn hơn không?!

Bất đắc dĩ, dù không muốn quan tâm cái tên ngu xuẩn đó, nhưng dù sao cũng là đường đệ, hắn đành nhảy xuống cứu người.

Kết quả, lại phải giao thêm… hai mươi vạn "phí lên núi"!

Lần thứ hai leo lên, lại là thân phận khác rồi.

Người trong Thiên Thủy Liên Minh nhìn minh chủ của mình với ánh mắt ngưỡng mộ đến chảy nước mắt!

Ngay cả cục đá cũng bán ra tiền!

Minh chủ bọn họ đúng là Tì Hưu sống! Có vô mà không có ra!

Chim bay qua cũng phải rụng lông!

Phượng Khê không biết hình tượng mình đã được thăng hoa như thế nào. Nàng chỉ thấy giờ nhìn đám người Nam Vực thuận mắt hơn rất nhiều.

Không chỉ có thể làm pháo hôi, mà còn có tiền. Đúng là người tốt nha!

Trước kia nàng lại đi kỳ thị bọn họ, thật quá sai rồi!

Ngay lúc nàng đang mơ màng tính sổ, chuẩn bị xem lần này lời bao nhiêu, nơi xa sóng nước quay cuồng, hàng loạt yêu thú thủy sinh hiện thân!

Sắc mặt mọi người trắng bệch!

“Là yêu thú thủy sinh Kim Đan kỳ —— Nhất Giác Hắc Quỳ! Lần này tiêu đời rồi!”

Nếu chỉ vài con thì còn có thể đánh cược một trận.

Nhưng nhiều như vậy… căn bản không còn cửa thắng!

Huống chi nước này còn ăn mòn linh lực!

Ngụy Hằng không biết có bị kích thích gì không, bỗng cười lớn:

“Tiêu Hề Hề! Ngươi xem giờ ngươi làm được gì nữa?! Mọi người đều phải c.hết, chẳng ai sống nổi đâu!”

Phượng Khê nhìn sang Ngụy Duệ.

Ngụy Duệ thẳng tay một chưởng đánh cho Ngụy Hằng hôn mê.

Sống ch.ết trước mắt, ai có hơi đâu để ý tới kẻ ngu xuẩn?!

Phượng Khê rất hài lòng với phản ứng này của Ngụy Duệ. Nàng không muốn hợp tác với kẻ ngốc.

Lúc này, ba người chủ sự của ba thế gia là Cảnh Phong, Hoàng Phủ Nghiêu, Mạnh Ngọc Hiên cũng bước lên.

Phía Ma tộc cũng cử đại diện đến.

Cảnh Phong nghiêm mặt nói: “Việc cấp bách là ngăn không cho Hắc Quỳ tấn công núi giả. Một khi núi sập, chúng ta chẳng còn đường sống.

Chi bằng chia thành tổ nhỏ, mỗi tổ đối phó một con Hắc Quỳ.

Giờ ai có bảo vật gì, cứ lôi ra hết đi, ta cảm thấy còn năm phần thắng.

Mọi người thấy sao?”

Mọi người gật đầu lia lịa. Bởi giờ cũng chẳng nghĩ ra cách nào hơn!

Loading...