Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 254
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:30:55
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/AKOms4MFnX
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
254. Ngươi xem đi — ta là người tốt biết giảng đạo lý cỡ nào chứ hả?!
Nhất Giác Hắc Quỳ kia dù có phóng ra mũi tên nước cũng chẳng làm Phượng Khê bị thương lấy nửa phần, bởi vì ngay khi nó vừa ló đầu ra, cả đám người đã mở linh lực bảo vệ.
Phượng Khê thậm chí mí mắt cũng chẳng buồn chớp lấy một cái.
Nàng đứng trên cao, cúi đầu nhìn xuống Hắc Quỳ, khóe môi nhếch lên:
“Ngươi nghe hiểu được tiếng người thì tốt rồi, đỡ phải nhiều lời.
Cho ta cưỡi, tha cho ngươi một mạng ch.ó, thế nào hử?”
Lời này vừa dứt, đừng nói Hắc Quỳ, ngay cả đám người Ngụy Duệ cũng trợn mắt há hốc mồm, đầu óc nàng rớt đâu mất rồi chắc?!
Ngươi mà gọi là thương lượng với người ta á?
Ngươi rõ ràng là ra lệnh đấy chứ!
Mà còn là cái kiểu ra vẻ bề trên, chỉ thiếu nước cưỡi rồng đi ngang qua thôi!
Nhất Giác Hắc Quỳ chịu nghe mới là gặp q.uỷ!
Quả nhiên, con yêu thú nổi điên rống lên giận dữ, phun ra hàng loạt mũi tên nước mắng chửi Phượng Khê.
Tiếc là có linh lực chặn lại, chả ảnh hưởng gì đến nàng.
Mặt nhỏ Phượng Khê sầm xuống, nghiêm mặt nói:
“Ta bảo ngươi làm tọa kỵ, ngươi thế mà dám không đồng ý? Đúng là không đánh không nên thân!”
Nói rồi nàng quay đầu ra lệnh cho đám người Ngụy Duệ:
“Các ngươi mau đi chặn những con Hắc Quỳ còn lại! Con này để ta xử lý, ta phải dạy cho nó biết lễ phép là gì, biết cái gì gọi là tôn trọng!”
Mọi người nhìn thân hình bé tí tẹo của nàng, một bước cũng chưa nhúc nhích:
Nàng đang giỡn à?!
Một Luyện Khí kỳ như nàng mà muốn solo với yêu thú hệ thủy cấp Kim Đan?!
Nàng mà nhảy xuống là thành mồi ngay chứ còn gì!
Chỉ có Quân Văn nghiến răng gào to:
“Còn đứng ngơ ngác làm gì?! Mau chạy đi! Nghe lời muội ta là không sai! Cái con cá chạch đen dưới kia còn chẳng đủ nhét kẽ răng muội ta đâu!”
Mọi người: “……”
Kẽ răng muội huynh to thật đó! Đến nỗi tàu bay chui lọt luôn chứ đùa gì!
Nói gì thì nói, đúng là huynh muội ruột, đều mê tín bản thân đến vô bờ!
Phượng Khê hoạt động cổ tay, lạnh lùng nói:
“Nếu không xuống mau, lát nữa bọn Hắc Quỳ kéo đến, chỗ đứng này cũng không giữ nổi!
Là Minh chủ Thiên Thủy Liên Minh, ta phải làm gương cho binh sĩ — ta đi trước!”
Nói xong, không chút do dự, Phượng Khê nhảy xuống!
Cú nhảy này, đúng là nhảy vào lòng người ta luôn.
Làm thủ lĩnh, quan trọng nhất là gì?
Chính là dám xông lên đầu tiên, dám đứng ra lúc nguy nan.
Còn nếu cứ núp sau lưng người khác, đến lúc mấu chốt không chịu ra tay — ai sẽ tâm phục khẩu phục?
Nhưng mà, dù thế thì ai cũng phải toát mồ hôi hột thay nàng — người ta mới Luyện Khí kỳ! Nhảy xuống chẳng phải đi tìm c.h.ế.t sao?!
Lúc này, Quân Văn cũng quát lớn:
“Muội ta đã nhảy rồi! Các ngươi còn chờ gì nữa?!
Theo ta! Ngăn bọn Hắc Quỳ kia lại, tranh thủ thời gian cho muội ta!”
Nói rồi, Quân Văn nhảy thẳng vào hồng thủy.
Hắn vừa lao đi, người của Thiên Thủy Liên Minh cũng nối đuôi nhảy theo.
Ngay cả Bao Hữu Phúc tròn vo yêu mạng cũng nhảy luôn.
Kẻ này vốn nhát gan, không hiểu sao lúc này mũi lại cay, lòng lại nóng, thế là cũng nhảy!
Nhóm Ngụy Duệ thấy vậy, cắn răng một cái, kéo theo người Nam Vực nhảy xuống.
Bởi vì đám Hắc Quỳ kia càng lúc càng áp sát, không ngăn lại thì không kịp!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-254.html.]
Trong lúc đó, mọi người lo đối phó đám Hắc Quỳ kia, còn Phượng Khê thì mặt đối mặt với con Hắc Quỳ đã mắng mình nãy giờ, mắt to trừng mắt nhỏ.
Hắc Quỳ vốn định há cái miệng to như chậu m.á.u ra nuốt nàng.
Ai dè, Phượng Khê giơ ngón tay lên, búng búng vào chính mình:
“Đừng trách ta không cảnh báo ngươi trước — ta có độc! Độc cực mạnh!
Ngươi mà ăn ta, chỉ có đường… ngỏm củ tỏi!”
Hắc Quỳ nửa tin nửa ngờ, nhưng cũng thấy chẳng đáng liều mạng, liền thôi không nuốt, mà chuẩn bị b.ắ.n loạt tên nước kết nàng thành tổ ong.
Ai dè mũi tên nước còn chưa kịp bắn, đã có một bàn tay bé xíu lao tới!
Hắc Quỳ sững sờ: Cái quái gì đây?!
Nó vội dùng tên nước phòng thủ, ai ngờ lại có thêm một bàn tay nhỏ khác!
Vừa xử lý xong, lại thêm cái nữa!
Cứ thế, bốn phương tám hướng, đâu đâu cũng là… bàn tay nhỏ!
Đáng tức hơn nữa, có một bàn tay còn đang ra sức kéo cái sừng trên đầu nó!
Tổ bà nó, có khi mấy đời trước không tích đức đủ nên giờ gặp quả báo?!
Nếu Hắc Quỳ từng đánh với Phượng Khê thì còn biết phòng bị, đằng này lần đầu gặp loại "chiêu thức tổn hại" này, nó như ruồi không đầu xoay tít trong nước!
Phượng Khê thì đứng một bên lải nhải:
“Cái gì mà yêu thú Kim Đan kỳ chứ? Luyện Khí kỳ như ta mà ngươi còn đánh không lại, vậy ngươi tìm cái thủy thảo nào treo cổ đi cho rồi!”
“Ta bảo ngươi làm tọa kỵ là cho tổ tiên ngươi bốc khói đấy! Thế mà ngươi còn dám cự tuyệt? Ngươi chán sống thật rồi phải không?!”
“Nghe bảo da Quỳ các ngươi đem làm trống, xương làm dùi, tiếng vang được mấy trăm dặm!
Hay là ta làm cái thử xem hở?”
……
Nhất Giác Hắc Quỳ tức đến toàn thân run bần bật!
Nếu không phải thân thể mạnh mẽ, chắc đã thổ huyết mà ngất luôn!
Mà càng tức, phản ứng nó càng loạn, bị đám bàn tay nhỏ vả cho chóng mặt quay cuồng, cuối cùng bị Phượng Khê đ.â.m một kiếm chí mạng, m.áu văng đầy hồng thủy.
Phượng Khê nhân cơ hội này, định cưỡng ép ký khế ước với nó.
Hắc Quỳ uất ức phẫn nộ đến cực điểm, định tự bạo yêu đan cùng nàng đồng quy vu tận!
Ta ch.ết cũng không để ngươi được toại nguyện!
Phượng Khê thấy vậy, đổi ý.
Có loại cứng đầu không thể cưỡng chế.
Nàng không những dừng ký khế ước, mà còn lấy ra một bình đan cầm m.áu, ném cho Hắc Quỳ:
“Trước cầm má.u đi, chúng ta nói chuyện.”
Hắc Quỳ không nhận.
Tưởng ta ngu chắc?! Rõ ràng là độc dược!
Nha đầu thối này muốn chơi khăm ta!
Không có cửa đâu!
Phượng Khê cũng chẳng giận, cười cười, thu lại đan dược vào nhẫn trữ vật.
“Tiểu Hắc à, thật ra ta với ngươi không thù không oán, cũng không cần thiết phải đánh sống ch.ết như vậy.
Ta không biết các ngươi từ đâu đến, cũng không biết vì sao công kích bọn ta.
Nhưng chúng ta cầu sinh thôi!
Chúng ta đang đua mạng!
Cứng đối cứng với chúng ta, các ngươi chẳng được lợi gì đâu.
Nếu các ngươi đói, muốn ăn, ta có thể cho các ngươi thịt yêu thú, hoặc Tích Cốc Đan.
Nếu còn yêu cầu gì khác, cứ nói, chỉ cần ta làm được, nhất định đáp ứng.
Ta muốn ký khế ước với ngươi, chỉ là để tiện nói chuyện thôi, không có ác ý.
Nếu ngươi không muốn, ta cũng không ép.
Ngươi xem đi — ta là người tốt biết giảng đạo lý cỡ nào chứ hả?!”