Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 256
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:31:00
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
256. Ta chính là Nữu Cỗ Lộc Cầu
Sau khi đôi bên đạt thành nhận thức chung, đám người Phượng Khê cùng nhau ngồi lên lưng một con Nhất Giác Hắc Quỳ.
Ngoài ra, nàng cũng không quên đón mấy người bị thương đang nằm rải rác trên bề mặt núi đá xuống dưới.
Những người bệnh ấy, ánh mắt đều trở nên phức tạp vô cùng.
Những kẻ khác khi ấy còn đang đánh nhau chí chóe, không chú ý tới, nhưng bọn họ thì đứng trên cao, nhìn rõ ràng mọi chuyện.
Minh chủ nhà bọn họ tuy toàn xuất chiêu khoa trương, nhưng nhìn kỹ thì đều là… tiểu thủ pháp.
Cảm giác như kiểu… chỉ có cái tên Nữu Cỗ Lộc Cầu kia mới ra được cái loại chiêu tổn hại người ta như vậy!
Vậy nên…
Nữu Cỗ Lộc Cầu = Minh chủ?
Minh chủ = Nữu Cỗ Lộc Cầu?
Minh chủ của bọn họ vậy mà lại chính là cái tên Nữu Cỗ Lộc Cầu kia ư?!
Cái kẻ vô liêm sỉ, vừa mở miệng đã khiến trời đất bốc khói, phóng rắm còn biết uốn éo – Nữu! Cỗ! Lộc! Cầu!
Nhớ lại lần trước trên phi thuyền, bọn họ còn mắng cái tên cầu ấy tới mức trời đất u ám, trong khi minh chủ lại mắng còn hăng hơn bọn họ… kết quả, nàng lại chính là cái tên cầu kia?
Cảm giác như đang nằm mơ vậy!
Không phải bọn họ có ý kiến gì, chỉ là… cảm thấy quá sức chịu đựng!
Một minh chủ anh minh thần võ, tại sao lại có thể là cái tên thiếu đạo đức Nữu Cỗ Lộc Cầu kia được chứ?!
Chỉ là, bởi vì hiện tại ai cũng đang ngồi trên lưng con Nhất Giác Hắc Quỳ, mà vẫn chưa an toàn hẳn, cho nên cũng chẳng ai tiện nhắc đến chuyện "người đó".
Phượng Khê và Quân Văn thì ngồi ngay đầu con Hắc Quỳ khôn ngoan nhất, dẫn đầu bọn họ băng băng tiến tới phía trước.
Phượng Khê thi thoảng còn ném cho Hắc Quỳ một ít hải sản, khiến cảm tình giữa hai bên lập tức ấm áp hơn hẳn!
Sau khi cảm tình đã được vun đắp đủ, Phượng Khê liền xúi nó đi "mát xa con mắt" cho đám người Nam Vực phía sau.
Đám người Nam Vực có thể nói là xui tám đời!
Bọn họ cưỡi Hắc Quỳ, vậy mà con kia lại cứ hễ không có chuyện gì là đ.â.m thẳng xuống nước, còn thích chơi mấy trò khó như “cá chép vượt Long Môn”.
Mấy kẻ xui xẻo ấy cứ thế lần lượt bị hất xuống nước, chật vật đến mức không dám ngẩng mặt!
Đặc biệt là Ngụy Hằng, lúc trước bị Ngụy Duệ đập ngất xỉu, giờ còn đang lơ mơ, uống vài ngụm nước nữa suýt bị sặc c.hết!
Bọn họ thì hoàn toàn không nghĩ đến Phượng Khê, chỉ đơn giản cho rằng vận khí bản thân quá đen, cưỡi trúng một con Hắc Quỳ không được “trung thực”.
Phượng Khê thì không hề cảm thấy mình làm thế có gì không đúng, nàng còn chưa bảo Hắc Quỳ ném thẳng họ xuống biển đã là có đức độ lắm rồi!
Tiểu Hắc Cầu tiện hề hề chen lời:
“Chủ nhân, ta cảm thấy chuyện này chẳng liên quan gì đến đạo đức cả!
Ngươi chỉ là nghĩ bọn họ còn có ích về sau, nên mới tiện tay cứu một phen thôi!”
Phượng Khê: “... Ngươi im lặng đi, không ai bảo ngươi là kẻ câm cả!”
Tiểu Hắc Cầu lập tức im re.
Thời buổi này, nói thật đúng là khó như lên trời nha!
Cuối cùng, mọi người cũng thấy được đất liền.
Không ít người rưng rưng nước mắt, thoát c.h.ế.t trong gang tấc thì làm sao không khiến lòng người dậy sóng cho được?
Phượng Khê lúc trước mới trả cho Hắc Quỳ một nửa thù lao, giờ đã đến nơi an toàn, nàng liền vui vẻ trả nốt nửa còn lại.
Sau đó phất tay cáo biệt.
Con Hắc Quỳ bị Phượng Khê lừa hết lần này tới lần khác có chút lưu luyến, nhưng nó cũng không dám hi sinh tự do để lập khế ước với nàng, cuối cùng đành lưu luyến rời đi từng bước.
Tiểu Hắc Cầu thì thầm với Tiểu Chim Béo:
“Chủ nhân chúng ta còn chưa có linh thú hệ thủy đâu, nếu con kia chủ động xin lập khế ước, chưa biết chừng chủ nhân sẽ đồng ý ấy chứ!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-256.html.]
Nó đúng là ngu, bỏ lỡ cơ hội một bước lên trời rồi!”
Tiểu Chim Béo thầm nghĩ, ngươi tưởng ai cũng có đầu óc lanh lợi như ta, biết giả vờ giả vịt mười lăm phút, đổi lấy vinh hoa phú quý cả đời chắc?
Lúc này, chủ nhân vô lương tâm của bọn nó đang dẫn theo mọi người phi nước đại.
Tuy đã đặt chân lên đất liền, nhưng vì vẫn cách hồng thủy không xa, ai cũng cảm thấy bất an. Thế nên cả đoàn quyết định chạy xa thêm rồi mới nghỉ ngơi.
Một hơi lao đi gần trăm dặm, lúc này mới nằm rạp ngồi bẹp dưới đất.
Dù vậy, Phượng Khê vẫn rất tỉnh táo, sắp xếp một nhóm người canh gác.
Bên Nam Vực cũng làm tương tự.
Tuy hai bên trước đó cùng kề vai chiến đấu, nhưng giờ lại cố ý giữ khoảng cách rõ ràng.
Phượng Khê chẳng buồn để tâm – dù gì nàng cũng còn phải tẩy trắng “áo khoác Nữu Cỗ Lộc Cầu” của mình đây này.
Nàng lau mồ hôi trán, ho nhẹ hai tiếng:
“Các vị, thật xin lỗi, trước đó ta có che giấu thân phận – ta chính là Nữu Cỗ Lộc Cầu.”
Không ít người ngơ ngác.
Nữu Cỗ Lộc Cầu???
Nữu Cỗ Lộc Cầu!!!
Bao Hữu Phúc mở to hai mắt không thể tin nổi: “Đại chất nữ, ngươi… ngươi nói cái gì cơ?!”
Phượng Khê cười cười: “Bao đại thúc, ta là Nữu Cỗ Lộc Cầu – chính là cái kẻ bị mọi người chửi là thiếu đạo đức ấy.
Lúc trước ở luận võ tràng, tuy ta xuất phát điểm là tốt, nhưng đúng là có phần quá đà.
Về sau ta bị trưởng bối trong nhà răn dạy một trận, còn bị nhốt lại tự kiểm điểm.
Lúc ấy ta mới nhận ra mình sai, thật lòng xin lỗi các tuyển thủ, cũng xin lỗi các vị đã phải vì ta mà nhọc lòng!”
Nói xong, Phượng Khê khom lưng hành lễ một cái thật sâu.
Nếu là lúc còn ở trên phi thuyền, mấy lời này nàng nói ra chắc chắn vô dụng, khéo còn bị người ta lấy bắp cải ném ch.ết.
Nhưng tình hình bây giờ thì khác hẳn!
Phượng Khê đã cứu mạng mọi người không ít lần, lại không sợ nguy hiểm mà lao vào hiểm cảnh phía trước!
Ai còn muốn chấp nhặt mấy chuyện nhỏ nhặt ấy làm gì nữa?
Chẳng qua chỉ là mấy cái tát thôi mà, có phải gãy tay gãy chân gì đâu?
Huống chi... cũng đâu phải tát vào mặt bọn họ!
Rất nhanh, có người lên tiếng:
“Minh chủ, người trẻ tuổi có chút cuồng vọng cũng chẳng sao cả, cái gọi là niên thiếu khí thịnh, ai cũng từng trải qua.”
“Đúng đấy minh chủ, chúng ta đều biết ngươi là người tốt, chắc chắn lúc ấy ngươi cũng vì muốn tốt cho người ta thôi! Biết đâu cái tát ấy lại cứu mạng người ta đấy!”
“Phải rồi! Dù ngươi là Nữu Cỗ Lộc Cầu hay là Tiêu Hề Hề, thì ngươi vẫn luôn là minh chủ của chúng ta!”
“Không sai! Từ nay về sau, ngươi bảo làm sao, chúng ta sẽ làm vậy!”
…
Vừa biết cứu mạng, lại vừa có thể dẫn dắt bọn họ phát tài, minh chủ như thế, có đốt đèn lồng cũng khó tìm!
Bọn họ đâu có ngốc mà đi lật lại nợ nần của một "cái cầu"?
Nghĩ kỹ lại cũng thật lạ – trước kia thấy Nữu Cỗ Lộc Cầu là một kẻ biến thái, chuyên môn làm chuyện tổn hại!
Nhưng giờ lại thấy việc nàng làm thật là… độc đáo! Thật là… thú vị!
Minh chủ đúng là minh chủ!
Ngay cả khi nổi lòng xấu cũng khác người thường một trời một vực!
Tỏa sáng rực rỡ, khiến người ta không thể không yêu!