Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-06-14 08:41:18
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

26. Phượng Khê nói… là thật đấy!

 

Thiên Lí bí cảnh rộng lớn mênh mông, phải mất tròn một canh giờ Phượng Khê và Quân Văn mới gặp được Hình Vu của Ngự Thú Môn.

 

Hình Vu vốn chẳng ưa gì Quân Văn, bởi trước đây hai người từng có vài lần va chạm nhỏ, nhìn nhau liếc một cái đã thấy ngứa mắt.

 

Bởi vậy lúc thấy người tới là Quân Văn, hắn vốn định làm như không thấy.

Nào ngờ Phượng Khê nhanh chân bước lên trước, tay nhỏ vẫy vẫy đầy nhiệt tình:

 

“Ôi chao, Hình Vu sư huynh! Muội đã sớm nghe sư phụ nhắc đến huynh rồi, nói huynh là đệ tử thân truyền có thiên tư xuất chúng nhất Ngự Thú Môn, còn thường lấy huynh ra để cổ vũ Ngũ sư huynh của ta đó!”

 

Hình Vu nhìn bộ dạng như mắc táo bón của Quân Văn, rồi nghe Phượng Khê nói vậy cũng không lấy làm nghi ngờ.

Xem ra Tiêu Bách Đạo thật sự có lời khen hắn!

 

Tâm tình lập tức tốt lên, nhìn Phượng Khê cũng thuận mắt hơn vài phần.

Thấy sắc mặt hắn dịu lại, Phượng Khê tiếp tục nói, giọng đầy chính nghĩa:

 

“Hình Vu sư huynh, muội cảm thấy lần tỷ thí bí cảnh này thật chẳng công bằng chút nào.

Huyền Thiên Tông chúng ta thì không nói, vốn là yếu nhất, xếp hạng thế nào cũng là rơi vào nhóm cuối.

 

Nhưng Ngự Thú Môn các huynh rõ ràng có cơ hội tranh đoạt ngôi đầu lại bị Hỗn Nguyên Tông giở trò mờ ám!

 

Tên Lộ Tu Hàm kia lẽ ra phải tham gia thí luyện ở thượng giới, vậy mà lại ở lại đây để tranh vị trí đệ nhất.

 

Hắn tu vi Trúc Cơ tầng sáu, trong chúng ta ai địch lại được?

Chỉ có thể trơ mắt nhìn Hỗn Nguyên Tông chiếm hạng nhất, thật sự quá đáng giận!”

 

Lời này đúng là gãi đúng chỗ ngứa trong lòng Hình Vu.

Hắn hừ lạnh một tiếng:

 

“Hừ, biết làm sao? Người ta đúng luật đúng quy, chúng ta có tức cũng chẳng thể làm gì.”

Phượng Khê chớp chớp mắt, giọng càng nhỏ nhẹ mà sắc sảo:

 

“Thế nhưng… tiểu muội lại có một cách. Chi bằng ba tông chúng ta liên thủ, trước hết loại toàn bộ người của Hỗn Nguyên Tông ra khỏi cuộc chơi!

 

Huyền Thiên Tông chúng ta chẳng có dã tâm gì to tát, chỉ cầu giữ vững hạng ba là đủ.

Còn ngôi đầu rơi vào tay Ngự Thú Môn hay Vạn Kiếm Tông thì tùy các huynh tự phân cao thấp.

 

Sở dĩ muội tìm huynh đầu tiên để bàn việc này, là bởi sư phụ từng nói, trong số các đệ tử thân truyền, huynh là người có mưu lược nhất cũng có gan làm đại sự.

 

Nếu đến huynh cũng không dám làm thì chỉ e người khác càng chẳng dám đâu.

Thế nào, huynh có dám không?”

 

Hình Vu cười lạnh:

“Ngươi tưởng chút khích tướng vặt vãnh này có tác dụng với ta sao? Ta đúng là nhìn Hỗn Nguyên Tông thấy ghét, nhưng bảo ta hợp tác với Huyền Thiên Tông các ngươi… khỏi mơ đi!”

 

Quân Văn đứng bên cạnh nghĩ thầm:

Thấy chưa! Ta đã bảo là không ăn thua mà…

 

Tiểu sư muội vẫn còn ngây thơ quá!

Phượng Khê gật đầu, mặt không đổi sắc:

 

“Vậy thì coi như ta chưa nói gì.

Chẳng trách Thẩm Chỉ Lan coi thường huynh, hóa ra thật sự huynh không bằng được Lộ Tu Hàm.”

 

Sắc mặt Hình Vu lập tức tối sầm, ánh mắt lộ rõ vẻ phẫn nộ:

“Ngươi có ý gì?”

 

Phượng Khê nhún vai, điềm nhiên đáp:

“Hiểu theo nghĩa mặt chữ thôi.

 

Huynh hẳn cũng biết, ta vốn xuất thân từ Hỗn Nguyên Tông.

Trước vụ tranh đoạt linh thảo, quan hệ giữa ta và Thẩm Chỉ Lan cũng không tệ.

 

Chính miệng nàng từng nói rất ngưỡng mộ Lộ Tu Hàm, còn bảo trong bốn tông môn huynh là kẻ vô dụng nhất.

 

Nàng nói Ngự Thú Môn các huynh chỉ biết dựa dẫm vào linh thú, chẳng có chút bản lĩnh chân chính nào cả…”

 

Phượng Khê còn chưa nói hết câu, Hình Vu đã tức điên vung chưởng đánh tới:

“Ngươi tìm chết!”

 

Chỉ tiếc tay hắn còn chưa chạm đến được một sợi tóc của Phượng Khê, thì đã bị Quân Văn chụp lấy tay kéo lại.

 

“Ngươi thật chán sống rồi, dám động vào tiểu sư muội của ta?

Hôm nay bản thiếu gia phải lột da ngươi!”

 

Hai người vốn đã chẳng ưa gì nhau, giờ nói chẳng mấy câu đã muốn ra tay quyết chiến.

Phượng Khê khoanh tay, hừ lạnh:

 

“Hình Vu, những lời vừa rồi đều do Thẩm Chỉ Lan nói, ta chẳng qua chỉ nhắc lại một chút thôi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-26.html.]

Huynh giận thì giận nàng, chứ việc gì nhắm vào ta?

Không tin thì đi mà hỏi nàng cho ra lẽ, nếu ta dối trá nửa lời… mặc huynh xử trí!”

 

Lúc này, sắc mặt Hình Vu đã đen như đáy nồi, tức đến run người.

Thiếu niên dễ si tình, hắn vốn có cảm tình với Thẩm Chỉ Lan, giờ nghe những lời này từ miệng Phượng Khê, chỉ thấy trong lòng lạnh buốt như băng…

 

Một mặt Hình Vu cảm thấy thật khó tin Thẩm Chỉ Lan lại nói mấy lời như vậy, nhưng mặt khác... lời Phượng Khê nói quá chi là trôi chảy, logic rõ ràng, chẳng giống đang bịa tẹo nào.

 

Hắn nghiến răng ken két:

“Được! Ta coi như vì mặt mũi mà hỏi cho rõ, nếu ngươi gạt ta, đừng mong yên thân! Nhưng nếu là thật—ta lập tức liên minh với các ngươi!”

 

Phượng Khê gật đầu, mặt mày nghiêm túc như đang lập khế ước sinh tử:

“Nói được làm được!”

 

Nói ra cũng đúng lúc, ba người vừa bước ra khỏi một đoạn đường, liền đụng ngay Thẩm Chỉ Lan và Lộ Tu Hàm.

 

Lộ Tu Hàm vừa thấy người, sửng sốt chớp mắt một cái, rồi trong mắt lóe lên sát khí:

Không ngờ nha đầu thúi Phượng Khê này cũng vào được bí cảnh! Đã tự tìm đường c.h.ế.t thì đừng trách bản thiếu gia ra tay tàn nhẫn!

 

Thẩm Chỉ Lan thì mừng ra mặt:

Tốt quá rồi! Con phế vật này càng nhìn càng ngứa mắt, tiện thể mượn tay Lộ sư huynh tiễn nàng ta một đoạn đường luôn.

 

Chỉ là... sao Hình Vu lại đi chung với đám người này vậy?

Đang còn thắc mắc thì Phượng Khê đã mở miệng hỏi:

 

“Thẩm Chỉ Lan, trước kia ngươi từng nói với ta là ngươi rất ngưỡng mộ Lộ Tu Hàm có đúng không?”

Lộ Tu Hàm nghe thế thì lập tức sáng mắt:

 

“Sư muội, lời Phượng Khê nói là thật sao?”

Thẩm Chỉ Lan nhất thời cảm thấy như bị cọp rượt, tiến lui đều khó.

 

Lộ Tu Hàm chính là con cá bự nhất trong ao mà nàng đang thả câu, bây giờ mà phủ nhận thì chẳng khác nào tự mình chọc giận hắn.

 

Nhưng nếu thừa nhận lố quá thì lại sợ Hình Vu và Quân Văn hiểu lầm, thế là nàng quyết định chọn con đường “nửa nạc nửa mỡ”:

 

“Ta đúng là có nói qua... Nhưng ta chỉ là ngưỡng mộ tu vi và phẩm hạnh của nhị sư huynh chứ không có ý gì khác.”

 

Phượng Khê lập tức bồi thêm một đao:

“Thế còn chuyện ngươi từng nói về Hình Vu thì sao?”

 

Thẩm Chỉ Lan nhíu mày cảnh giác: “Nói gì cơ?”

 

“Thì mấy câu liên quan đến Ngự Thú Môn đó, kiểu như hắn tu vi thế nào, linh thú khế ước ra sao, tán dương các kiểu ấy. Tóm lại là ngươi có nói hay không?”

 

Thẩm Chỉ Lan lập tức cảm thấy có gì đó sai sai nên ngập ngừng không đáp.

Mà chỉ cần nàng do dự một chút thôi là Hình Vu đã hiểu lầm ngay.

 

Phượng Khê nói là thật! Nếu không thì Thẩm Chỉ Lan đâu đến mức nghẹn họng thế kia!

Tốt! Rất tốt! Hắn thật lòng thật dạ vậy mà bị người ta xem như chó hoang!

 

Hình Vu cười lạnh, chỉ mặt Thẩm Chỉ Lan:

“Ngươi có tư cách gì mà khinh thường ta? Khinh thường cả Ngự Thú Môn bọn ta?”

 

“Hừ! Cứ đợi đấy! Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là nhìn nhầm người, dẫm trúng đinh!”

 

Nói xong, hắn phất tay áo bỏ đi, khí thế lẫm liệt như thể đang diễn chính kịch.

Phượng Khê túm tay Quân Văn, kéo theo phía sau, hai người nhanh chóng theo sát Hình Vu.

 

Thẩm Chỉ Lan còn định mở miệng giải thích thì bị Lộ Tu Hàm giữ lại:

“Sư muội, muội để ý loại người đó làm gì? Đám người Ngự Thú Môn vốn chẳng là gì so với Hỗn Nguyên Tông chúng ta, chẳng qua chỉ là mấy kẻ chăn linh thú mà thôi!”

 

Hình Vu nghe được câu đó thì tức đến muốn nổ phổi.

Lời này giống như dùng búa tạ nện vào tim hắn, càng khiến lời Phượng Khê nói trở nên chân thật tuyệt đối.

 

Xem thường ta à? Được lắm, các ngươi cứ chờ đó! Để xem lần này Hỗn Nguyên Tông các ngươi có còn ngóc đầu dậy được không!

 

Hắn nghiến răng ken két, quay đầu lại gằn từng chữ với Phượng Khê:

“Ta đồng ý liên minh với Huyền Thiên Tông các ngươi!”

 

Phượng Khê gật đầu, rất có phong thái đại cục:

“Vậy huynh mau liên lạc sư huynh Viên Túng Hoành của huynh đi. Ta và sư huynh ta đi tìm người của Vạn Kiếm Tông. Gặp nhau ở điểm hẹn phía trước.”

 

Hình Vu gật mạnh, giận sôi máu, quay người rời đi.

Đợi hắn đi xa, Quân Văn mới tặc lưỡi cảm thán:

 

“Hình Vu chắc tức gần c.h.ế.t rồi! Đám người Ngự Thú Môn vốn kị nhất là ai dám chê linh thú của họ, không ngờ miệng Thẩm Chỉ Lan cũng độc thật!”

 

Phượng Khê quay sang nhìn huynh ấy bằng ánh mắt… vô cùng sâu xa, không nói một lời.

Quân Văn rùng mình, ấp úng hỏi:

 

“…… Nàng ta không nói? Vậy… là, là muội bịa à?”

Loading...