Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 262
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:10
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/5L05d6YWSF
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
262. Phượng Khê nghe xong, tựa như có dòng linh quang tưới thẳng lên đầu
Lại qua một hồi lâu, thanh âm kia mới chỉ điểm cho Phượng Khê vài câu.
Hắn nói toàn bằng ngôn ngữ thượng cổ, tối nghĩa quanh co, nếu dịch ra thì ý đại khái là: kiếm pháp thời bọn họ vốn dĩ chẳng có cái gọi là “đại chiêu” như đám hậu bối hay rêu rao.
Cái gọi là “đại chiêu” bây giờ thực chất chỉ là một loại biến hóa trong chiêu thức mà thôi.
Nếu không phải vậy, Phượng Khê làm sao có thể tung ra tận hai “đại chiêu” một cách dễ như trở bàn tay?
Chỉ cần nàng nghĩ thông được mối liên hệ trong đó, tự nhiên sẽ hiểu rõ kiếm thế xuất ra như thế nào.
Phượng Khê nghe xong, như thể bị rót một vò nước lạnh vào đỉnh đầu — thể hồ quán đỉnh, đầu óc bừng sáng, ngơ ngẩn rơi vào trầm tư.
Cùng lúc đó, quanh người nàng có ánh sáng lấp lánh, rõ ràng là nàng ngộ đạo rồi!
Quân Văn: “……”
Vốn dĩ hắn còn hơi lo lắng tiểu sư muội tu vi mới Trúc Cơ tầng bốn, là người yếu nhất trong đám họ.
Giờ thì hắn hiểu ra rồi, thay vì lo lắng cho tiểu sư muội, chẳng bằng lo lắng cho chính mình còn hợp lý hơn!
Tiểu sư muội gì đâu, căn bản là yêu quái đội lốt người, đột phá tu vi cứ như ăn cơm uống nước.
Chỉ cần nàng muốn, bất kỳ lúc nào cũng có thể đột phá.
Sau khi kết thúc ngộ đạo, tu vi của Phượng Khê cũng từ Trúc Cơ tầng bốn tăng vọt lên Trúc Cơ tầng bảy.
Tuy nàng vẫn chưa hoàn toàn nghĩ thông mối liên hệ giữa đại chiêu và kiếm thế, nhưng cũng biết đây không phải chuyện một sớm một chiều mà nghĩ ra được, nên cũng chẳng gấp.
Nàng nói với Quân Văn:
“Ca, huynh nắm giữ nhiều kiếm thế như vậy, nếu có thể chuyển hóa thành đại chiêu hết thì sức chiến đấu của huynh thể nào cũng tăng gấp mấy lần!
Cho nên huynh tranh thủ suy nghĩ cho cẩn thận đi.”
Quân Văn cười khổ:
“Cái đầu của huynh mà nghĩ ra nổi thì huynh đã sớm nghĩ rồi! Thôi cứ đợi muội nghĩ thông rồi kể huynh nghe là được!
À mà… lúc ở Nam Vực đánh với đám người và đám đá khổng lồ, huynh học được hai bộ kiếm trận, khi nào rảnh nhớ giúp huynh nghiên cứu với.”
Phượng Khê gật đầu: “Được.”
Tiếp đó, hai người vẫn luôn tu luyện không ngừng.
Đám oán sát ở phía sau nhìn mà gật gù khen ngợi — hai người này không chỉ phẩm hạnh tốt, mà còn chăm chỉ siêng năng, nếu cho thời gian, ắt sẽ thành bảo vật nhân gian!
Thế là, mỗi người lại được thưởng thêm một lọ đan dược.
Phượng Khê đếm lại, mình với Quân Văn gom lại có tổng cộng được năm viên đan dược, vừa khéo đem về chia cho sư phụ và bốn vị sư huynh mỗi người một viên.
Người một nhà thì phải đồng đều, chỉnh tề, mới là đạo lý chứ!
Hơn nữa, từ việc oán sát tự mình phát đan dược có thể đoán ra được đám đồ tốt của bọn họ cũng không dồn hết vào nhẫn trữ vật.
Nhưng mà, con người không thể quá tham, có còn hơn không!
Chẳng lẽ lại đòi lôi cả đồ chôn dưới mồ của người ta lên sao?
Lại qua một ngày, khi Phượng Khê và Quân Văn đang tu luyện thì bị truyền tống ra ngoài.
Thậm chí còn không kịp từ biệt đám oán sát nữa.
Đợi Phượng Khê khôi phục tầm nhìn, chỉ thấy xung quanh nằm la liệt người bất tỉnh, tất cả đều trong trạng thái hôn mê.
Trong đó có cả Bao Hữu Phúc.
Phượng Khê trong lòng trầm xuống, không lẽ thành ngốc luôn rồi?
Nàng và Quân Văn vội vàng tiến lên cứu người, Bao Hữu Phúc tỉnh lại rất nhanh.
Ánh mắt tỉnh táo, thần trí rõ ràng.
“Đại chất nữ, đại cháu trai, hai đứa cũng ra rồi à?
Có phải cũng dùng hôn mê đan không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-262.html.]
Phượng Khê: “……”
Thật chịu thua, vị này tên không bạch khởi, đúng là có phúc khí!
Sau khi cứu tỉnh hết đám còn lại, mấy người này hoặc là uống hôn mê đan, hoặc là tự mình đập cho bất tỉnh, tóm lại là chẳng nhớ gì về chuyện xảy ra bên trong, giống như chỉ vừa ngủ một giấc ngon lành.
Phượng Khê cảm thấy, dù là dùng hôn mê đan hay tự choáng cũng không thể ngủ lâu như vậy được, tám phần là bị đám oán sát động tay chân rồi.
Nhưng mà… có thể bình an ra ngoài, là chuyện tốt.
Lúc này, từng nhóm người khác cũng bắt đầu bị truyền tống ra.
Có điều, rất nhiều người sau khi ra ngoài thì hoặc ngốc nghếch, hoặc điên điên dại dại.
Trong đó có Ngụy Hằng.
Tên này thì điên đến đáng sợ, lúc thì hô mình được Ngụy gia chủ coi trọng, sắp được đưa vào Trường Sinh Tông làm nội môn đệ tử, lúc lại gào rằng mình là người kế nhiệm tiếp theo.
Thi thoảng lại tiện mồm chửi Phượng Khê vài câu.
Phượng Khê: “……”
Không ngờ ta trong lòng ngươi vẫn có địa vị sâu đậm như vậy ha?
Quân Văn suy đoán, mấy kẻ này vào bên trong rồi phát sinh lòng tham, mò lấy nhẫn trữ vật của người ch.ết!
Hắn nghĩ lại mà sợ toát mồ hôi.
Nếu không có tiểu sư muội ở đó, chắc gì hắn đã không thành ra như tụi nó?
Sau đó, nhiều người nữa cũng được truyền tống ra.
Phần lớn thần thức đều bị tổn thương, nhưng không ngốc cũng không điên, vậy là còn cứu được.
Đám Ngụy Duệ cũng được truyền ra, trạng thái rõ ràng tốt hơn những người khác, mặt mày hớn hở, chắc là kiếm được thứ gì ngon lành.
Cuối cùng là đám người Ma tộc.
Bọn họ nhìn vui mừng không giấu nổi, thu hoạch xem chừng cũng không tệ.
Nhưng khi Phượng Khê hỏi đến, ai nấy lại đều ngơ ngác không nhớ nổi mình vui vì cái gì.
Sau khi kiểm tra kỹ hơn, mới phát hiện thần thức của bọn họ được tăng cường đáng kể, nhẫn trữ vật cũng có thêm không ít đồ tốt…
Chỉ là hoàn toàn không nhớ gì về chuyện bên trong.
Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng hỏi Phượng Khê:
“Tiêu minh chủ, lần này ngươi có thu hoạch gì chăng?”
Phượng Khê lấy danh sách ra:
“Trong nhẫn trữ vật của ta có thêm một cuộn danh sách và mấy bộ quần áo. Ngoài ra còn có vài món linh khí phòng ngự.”
Mọi người kinh ngạc: “Danh sách?”
Phượng Khê cũng không giấu, đưa cho họ đọc qua, rồi nói:
“Đã có danh sách lại thêm y phục, chẳng lẽ là muốn ta giúp dựng một tòa mộ để an táng di vật?
Chuyện này hệ trọng, chỉ có thể đợi về Bắc Vực rồi từ từ bàn tiếp.”
Mọi người lại hỏi Quân Văn, hắn gãi đầu nói:
“Nhẫn trữ vật của ta cũng có thêm hai món linh khí, thần thức hình như cũng mạnh lên.”
Mọi người nghe xong, chúc mừng vài câu rồi thôi.
Quân Văn âm thầm liếc nhìn họ
Các ngươi dù có nằm mơ cũng không ngờ, ta với tiểu sư muội vẫn luôn đào hố, vẫn luôn lo hậu sự, vẫn luôn làm hiếu tử hiền tôn!
Nhưng mà, chúng ta hốt về một đống nhẫn trữ vật! Một đống đó biết không?!
Quan trọng nhất là giờ ta đã Trúc Cơ đại viên mãn!
Thế thì một lũ thiêu thân các ngươi lao đầu vào lửa kia sao có thể so với ta được chứ?
Ta chính là sư huynh ruột của tiểu sư muội! Là ca ca ruột! Là ca ca ruột độc nhất vô nhị!