Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 263
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:13
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/4VQydWuR98
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
263. Cảm giác làm kẻ mạnh ấy mà, lâu rồi không được trải qua, thật sự hả hê vô cùng!
Quân Văn cảm thấy mình thật là hạnh phúc!
Trong lòng hoa nở bốn mùa, mà mặt vẫn nghiêm như tảng đá.
Hiện giờ hắn chẳng phải đã có thể xưng là: n.g.ự.c cất gấm vóc, bụng giấu châu ngọc rồi sao?
Nói theo kiểu phàm tục, thì là: nội tâm có nét đẹp thâm sâu đó mà!
Bất quá, tiểu sư muội họa ra ẩn linh phù kia mới thật sự là trâu bò!
Bao nhiêu ngày đã trôi qua, vậy mà vẫn còn hiệu lực.
Chẳng phải nói nơi giao giới này không thể dùng phù triện sao?
Chắc là chỗ này không thể kích hoạt phù mới, chứ phù đã kích từ trước thì vẫn còn tác dụng.
Những người tự nguyện ngã lăn ra lúc trước tuy có chút ghen tị với thu hoạch của nhóm Quân Văn, nhưng chẳng ai hối hận.
Người đến được bước này ai cũng biết tự lượng sức mình, nếu không chịu nghe lời minh chủ chủ động “té xỉu”, thì giờ có khi đã hóa điên, hoặc ngu si như heo.
Lúc này, Phượng Khê đang cùng nhóm Ngụy Duệ thương lượng cách xử lý những kẻ đã hoá ngốc và điên loạn kia.
Thật ra, theo suy nghĩ của nhiều người, bỏ mặc luôn là xong chuyện.
Nơi hung hiểm thế này, giữ được mạng mình đã khó, hơi đâu lo cho người khác.
Nhưng Phượng Khê lại giữ lập trường khác biệt.
“Thiên Thủy Liên Minh của chúng ta sẽ không bỏ rơi bất kỳ đồng đội nào, dù đối phương đã hóa điên hay ngu si.
Ta biết chuyện này khó, nhưng sự thành do người.
Chúng ta cứ bàn bạc kỹ càng, biết đâu tìm ra cách toàn vẹn.”
Lời nàng không lớn, nhưng mọi người đều đang chú ý, nên đều nghe thấy.
Đệ tử Thiên Thủy Liên Minh trong lòng dâng lên một dòng nước ấm, lòng trung thành như núi, còn đối với vị minh chủ Phượng Khê này càng tràn đầy cảm kích, kính ngưỡng, sùng bái không thôi!
Đến cả Ma tộc cũng có chút xúc động.
Dù họ vẫn tôn sùng mạnh được yếu thua, nhưng cũng không thể không thừa nhận, Phượng Khê nói rất động lòng người.
Ai lại không mong lúc gặp nạn có người chìa tay giúp chứ?
Cảnh Phong cau mày nói:
“Tiêu minh chủ, tâm ý của ngươi ta hiểu, nhưng nơi giao giới này nguy cơ tứ phía, bản thân còn chưa chắc bảo toàn. Nếu mang thêm đám người kia, chỉ sợ chậm trễ bước chân.”
Ngụy Duệ hỏi:
“Tiêu minh chủ, chẳng hay ngươi đã có cách giải quyết chưa?”
Hắn hỏi vậy là bởi… đệ đệ hắn – Ngụy Hằng – cũng đã phát điên, trong lòng tự nhiên không muốn bỏ rơi.
Phượng Khê suy nghĩ một lát rồi nói:
“Ta nghĩ thế này, trong số chúng ta có nhiều đạo hữu bị tổn thương thần thức, dù đi theo tiếp cũng rất nguy hiểm.
Chi bằng để họ ở lại chăm sóc những người đã hóa điên.
Đợi sau này chúng ta quay về sẽ đón lại.
Ngoài ra, những người đã mất hành vi năng lực thì nhẫn trữ vật giữ cũng vô ích, chi bằng thu gom tập thể, một phần lấy làm thù lao cho người ở lại trông coi, phần còn lại dùng để an trí cuộc sống cho họ sau này.
Nếu vẫn thiếu, khi trở về ta sẽ nghĩ cách bù thêm.
Mọi người thấy sao?”
Nghe xong, ánh mắt nhóm Ngụy Duệ sáng rỡ!
Kế này hay quá!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-263.html.]
Đám người thần thức tổn thương thực ra cũng là gánh nặng, giờ giữ lại làm “người trông trẻ” cho đám điên, tiện cả đôi đường.
Chi phí lại lấy từ chính những người được chăm, không ảnh hưởng ai cả.
Rất nhanh, mọi người đạt được đồng thuận.
Để tiện quản lý, đám người điên được cho uống Hôn Mê Đan, giống như quản… thi thể.
Ảnh ma Tịch Thiên Hồng không khỏi cảm thán:
“Tiêu Hề Hề đầu óc thật nhanh nhạy nha!”
Một phen thao tác xuống tay, uy vọng của nàng ở Thiên Thủy Liên Minh càng tăng, tán tu cũng thi nhau xin gia nhập.
Phượng Khê liền giao cho Quân Văn và Bao Hữu Phúc phụ trách ghi danh, sau đó phân họ vào các đường khẩu.
Sau một đêm nghỉ ngơi, hôm sau đoàn người tiếp tục tiến vào trung tâm mảnh đất.
Mặc dù trên đường gặp chút trắc trở, nhưng không gây tổn thất gì đáng kể, cả đoàn bình an đến được rìa trung tâm.
Điều kỳ lạ là dọc đường gần như không thấy cây cỏ, vậy mà nơi này lại xanh tươi, dược thảo quý hiếm mọc đầy,
Nhưng chỉ ở vùng rìa, trung tâm vẫn trơ trụi không một ngọn cỏ.
Nhiều người quyết định không vào sâu hơn, vì bên trong là nơi cửu tử nhất sinh.
Ở lại hái dược thảo rồi mang về đổi linh thạch còn dễ ăn hơn.
Bao Hữu Phúc cũng nghĩ vậy, liền chủ động đề nghị ở lại giữ trật tự, tránh tranh cướp.
Phượng Khê sảng khoái đáp ứng.
Lưu lại đều là người Bắc Vực, Nam Vực không ai.
Cũng dễ hiểu, đám tu vi thấp ở Nam Vực đã c.h.ế.t gần hết ngoài chiến trường, những người còn lại đều là tinh anh.
Tính đến giờ, người vào trung tâm mảnh đất: Nam Vực chiếm năm phần, Ma tộc ba phần, Bắc Vực chỉ hai phần.
Nam Vực vốn rời nhà chạy nạn, giờ cảm giác ưu việt trở về rồi!
Bắc Vực toàn đám ô hợp, tinh nhuệ chẳng được bao nhiêu!
Bước vào trung tâm, Nam Vực lập tức chiếm thế thượng phong!
Đa số hỏa tủy nhất định là của họ!
Nghỉ ngơi nửa ngày, đoàn người tiến vào trung tâm mảnh đất.
Ngụy Duệ chắp tay nói với Phượng Khê:
“Tiêu minh chủ, kế tiếp là giai đoạn thu hỏa tủy, để tránh mâu thuẫn, chi bằng chúng ta chia đường mà đi.”
Ma tộc cũng đồng tình.
Phượng Khê mỉm cười gật đầu.
Thế là ba phe chia ba hướng, mỗi nhóm chọn lối riêng tiến lên.
Chờ Phượng Khê rời đi, nhóm Ngụy Duệ bèn thả từ túi linh thú ra một loạt linh thú lông đỏ rực.
Hoàng Phủ Nghiêu– người cầm đầu Hoàng Phủ thế gia – cười đắc ý:
“Đám Bắc Vực chắc chắn không ngờ chúng ta lại có hỏa chồn – loài này cực kỳ mẫn cảm với hỏa tủy.
Có chúng rồi, chẳng khác nào làm ít hưởng nhiều!”
Cảnh Phong phụ họa:
“Đúng vậy, hỏa tủy phần lớn chôn sâu dưới đất, đám Bắc Vực kia muốn tìm được đúng là như lên trời!
Dù ta công nhận Tiêu Hề Hề có chút bản lĩnh, nhưng nội tình chênh lệch, nàng một người thì đấu thế nào được?!”
Những người khác cũng cười nói không dứt
Cái cảm giác ưu việt đã lâu không có này, thật là sảng khoái nha!