Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 264

Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:15
Lượt xem: 7

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/yXmolnt9

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

264. Quân Văn hằng ngày nhớ cha

Phía Ma tộc, Ảnh Ma Tịch Thiên Hồng thả ra một con ma trùng trông như ong mật, cười lạnh nói:

“Đám người Nam Vực kia chắc chắn có cách gì đó để dò tìm hỏa tủy, cho nên mới rủ nhau chia ra hành động.

Chỉ tiếc, bọn chúng không biết chúng ta có Tầm Hỏa Phong, hươu ch.ết rơi vào tay ai còn chưa biết đâu!

Chỉ có điều, bên Tiêu Hề Hề e là chẳng có thu hoạch gì, chỉ có thể trông chờ vào vận khí thôi.”

Những nhánh Ma tộc khác cũng lần lượt thả Tầm Hỏa Phong ra, tiện thể châm chọc Nhân tộc Bắc Vực vài câu.

Tuy trước đó có tạm kết minh, nhưng độ tin tưởng lẫn nhau thì yếu như đậu hũ.

Giờ phút này hỏa tủy đã ở ngay trước mắt, ai còn lo nghĩ cho ai chứ!

Về phần Phượng Khê bọn họ bên này, đúng là chẳng có gì hết.

Nhưng mà… Phượng Khê có Tiểu Chim Béo nha!

Là một con chim săn mồi, nếu ngay cả giấu đồ ăn ở đâu cũng không tìm được, thì chẳng phải là phế vật đội sổ à?!

Thậm chí còn chẳng cần bay loạn, chỉ cần thông qua thần thức của Phượng Khê là có thể dò tìm hỏa tủy.

Có điều, hỏa tủy cũng chẳng dễ kiếm thế đâu, Tiểu Chim Béo mệt đến sắp thành ch.ó rồi mà vẫn chưa thấy cái nào.

Tiểu Chim Béo tâm trạng tệ, thế là đạp con Thôn Hỏa Hưu đang ngủ say vài cái cho bõ tức!

Nó tức tối mắng: “Chủ nhân nhặt ta về chính là để ta dò hỏa tủy, ai ngờ đám phế vật c.hó c.h.ế.t này lại nằm ngủ ngáy khò khò, dùng cũng chả được!”

Tiểu Hắc Cầu đứng bên cạnh cười lạnh:

“Chủ nhân từng nói rồi, có bản lĩnh thật sự thì sẽ không nổi nóng đổ thừa người khác, ngươi chính là cái đồ vô dụng!”

Tiểu Chim Béo vốn đang bực, nghe thế liền xù lông ngay lập tức!

“Ngươi, cái thứ đến thân thể còn chẳng có mà cũng dám cười nhạo ta?!

Ngươi chẳng phải cũng chỉ là một đám khí thải thôi sao?

Ngươi còn chẳng bằng cái rắm! Về sau khỏi gọi là Hỗn Cầu nữa, đổi tên thành Cẩu Xú Má Tính cho rồi!”

Tiểu Hắc Cầu tức đến run người!

Nó chưa bao giờ nghĩ tới bản thân lại bị đem ra so với… cái rắm.

Tức giận không chịu nổi, liền quay ra cãi nhau tay đôi với Tiểu Chim Béo.

Cho đến khi Phượng Khê quát một tiếng, hai tiểu gia hỏa mới chịu ngừng lại.

Phượng Khê thấy mọi người đều có chút mệt mỏi, bèn cho phép nghỉ ngơi tại chỗ.

Quân Văn đưa cho nàng một quả linh quả, an ủi:

“Hỏa tủy nổi tiếng khó tìm, không nên vội.

Mà nói cho cùng, chuyến này chúng ta thu hoạch không ít, có tìm được hay không cũng chẳng sao.

Không nói đâu xa, đống… à, Thập Phương Huyết Thần Thạch kia đủ đổi lấy cả đống linh thạch rồi!”

Hắn vốn định nói là đống nhẫn trữ vật, nhưng nghĩ lại không tiện lắm nên sửa miệng.

Để xua bớt ngượng, hắn còn lôi ra vài khối Thập Phương Huyết Thần Thạch ngắm nghía.

Phượng Khê nhịn cười, trò chuyện với hắn mấy câu.

Đang nói chuyện thì Tiểu Chim Béo đột nhiên phấn khích hét lên:

“Có hỏa tủy dưới đất! Đang tới gần chỗ chúng ta!”

Mắt Phượng Khê sáng bừng!

Nếu là người khác, chắc hẳn lúc này đã mừng quýnh lên, chẳng rảnh nghĩ chuyện khác.

Nhưng nàng vẫn giữ tỉnh táo, nghĩ tới một điểm then chốt.

Tiểu Chim Béo nói hỏa tủy đang tiến về phía họ?

Hỏa tủy dù không có linh trí cao, nhưng bản năng tránh nguy vẫn có, sao lại chủ động tới gần?

Ánh mắt Phượng Khê liếc sang Quân Văn – kẻ đang mân mê Thập Phương Huyết Thần Thạch.

Chẳng lẽ… là bị những khối đá này hấp dẫn?

Nghĩ vậy, Phượng Khê lập tức lấy khối Thập Phương Huyết Thần Thạch to nhất trong nhẫn trữ vật ra, cố ý đặt dưới đất.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-264.html.]

Tiểu Chim Béo hét to:

“Chủ nhân! Nó càng lúc càng gần! Sắp trồi lên mặt đất rồi!

Mau chuẩn bị sẵn sàng!”

Phượng Khê liền cầm khối đá, quét qua quét lại sát mặt đất.

Bất ngờ, một cái hỏa tủy từ dưới nhảy vọt lên, xông thẳng vào chỗ nàng cầm đá.

Phượng Khê nhanh tay như điện, vèo một cái bắt gọn bỏ vào hộp ngọc đặc chế.

Nàng đã sớm kích hoạt Tích Hỏa Châu, nên hỏa tủy chẳng gây hại được gì.

Quân Văn sững sờ!

Mới nãy ta còn đang an ủi tiểu sư muội đừng nôn nóng tìm hỏa tủy cơ mà?

Sao mới quay lưng lại đã… bắt được luôn rồi?!

Cái này… chẳng lẽ là chiêu "ôm cây đợi thỏ"? “Câu” thẳng hỏa tủy ra??

Phượng Khê lúc này thấy Quân Văn cực kỳ thuận mắt!

Ngũ sư huynh của nàng nha, không chỉ kín miệng hiểu ý, lại còn có số đỏ, ch.ó ngáp phải ruồi!

Nếu không nhờ hắn vô tình lấy ra Thập Phương Huyết Thần Thạch, nàng sao phát hiện được hỏa tủy thích thứ này?

Dù sao điển tịch nào cũng chẳng ghi lại chuyện này!

Phượng Khê lập tức chia sẻ phát hiện với mọi người.

Một mặt vì ai nấy đều chứng kiến hành động của nàng, mặt khác cũng để củng cố hình tượng “minh chủ” trong lòng chúng đệ tử.

Mọi người mừng rỡ như điên! Mức độ sùng bái và cảm kích với nàng lại tăng thêm một bậc!

Để tránh tranh đoạt vô nghĩa, Phượng Khê đề nghị mọi người tản ra.

Dù sao khu trung tâm đã qua không thể quay lại, không nhất thiết tụ tập cùng một chỗ.

Ngoài ra, nàng còn đề xuất chia nhóm nhỏ 3–4 người, như vậy bắt được hỏa tủy mới dễ phối hợp hơn.

Mọi người lập tức nghe theo, phấn khích bắt đầu… “câu hỏa tủy”!

Quân Văn cười toe miệng đến tận mang tai:

“Tiểu, tiểu muội… muội nói vận khí của ta có phải quá tốt rồi không? Có khi nào thân thế ta cũng đặc biệt không?”

Từ sau khi mở não tại di tích chiến trường thượng cổ, Quân Văn ngày nào cũng nghĩ tới cha mình.

Phượng Khê liếc hắn:

“Gần mực thì đen, gần muội thì đỏ, huynh là nhờ muội thơm lây đấy!

Đừng mơ tưởng vớ vẩn nữa, mau đi làm việc đi!”

Quân Văn đang bay giữa không trung nghe xong, rơi cái “phịch” xuống đất.

Cũng đúng!

Tiểu sư muội là cát tinh, theo nàng thì mình cũng được thơm lây thôi!

Cái này có liên quan gì đến cha chứ!

Phượng Khê thật ra không cố tình đả kích hắn, chỉ là dạo gần đây Quân Văn hơi bay lên rồi, cần xối ít nước lạnh cho tỉnh.

Chẳng bao lâu, Phượng Khê lại câu được thêm một bó hỏa tủy.

Khối Thập Phương Huyết Thần Thạch to nhất trong tay nàng, sức hút tự nhiên cũng mạnh nhất.

Rất nhanh, những người khác cũng lục tục phát hiện hỏa tủy.

Dù chưa bắt được cũng không nản, dù sao mới vào chưa bao lâu, thời gian còn dài mà!

Bên Nam Vực cũng tìm thấy một bó hỏa tủy, chỉ là vì nó chôn quá sâu nên tạm chưa bắt được.

Nhưng chuyện này chẳng thể cản nổi sự tự hào của bọn họ!

Vừa vào đã phát hiện hỏa tủy, vận khí chẳng phải quá tốt sao?!

Đám Bắc Vực kia chắc giờ chạy loạn như ruồi mất đầu!

Đám Ma tộc cũng nghĩ như vậy.

Trước đây Phượng Khê quá rực rỡ, khiến họ nghẹn mãi trong lòng, giờ rốt cuộc cũng được thở phào mà ngẩng đầu rồi!

Loading...