Toàn tông môn là chó liếm, chỉ có ta chó thiệt - Chương 265
Cập nhật lúc: 2025-06-15 03:40:17
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2VfvXerZvn
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
265. Có thể nói tiếng người không?
Thời gian dần trôi, Phượng Khê bắt được sáu bó hỏa tủy, trong đó năm bó là hỏa tủy trăm năm, một bó còn lại là hỏa tủy ngàn năm hiếm thấy.
Nàng ngáp một cái, quay sang nói với Quân Văn:
“Ca, xem ra lời người đời quả thực không thể tin hết nha!
Rõ ràng thiên hạ đồn rằng hỏa tủy khó bắt thế nọ thế kia, mà muội thấy cũng đơn giản thôi mà? Có tay là bắt được hết!
Aizzz, muội giờ thậm chí thấy có chút nhàm chán cái kiểu làm việc tẻ nhạt này rồi đó nha!”
Quân Văn: “……”
Rốt cuộc là ngươi không tin lời người, hay là lời người không nên tin ngươi đây?!
Bên Phượng Khê vui vẻ như tết, còn phía Nam Vực và Ma tộc thì mặt dài như bánh đa ngâm nước.
Trừ lúc đầu có chút thu hoạch ra, về sau chẳng thu được cái khỉ gì!
Ngay cả hỏa tủy trăm năm, cái loại dễ gặp nhất ấy cũng chả mò ra bao nhiêu.
Không ngờ là do bọn Phượng Khê tung ra một lượng lớn Thập Phương Huyết Thần Thạch, khiến hỏa tủy ở vùng phụ cận... "nghe mùi mà kéo tới"!
Mà do lúc đầu ba bên đã giao ước không đi cùng đường, thành ra bên Nam Vực với Ma tộc đi hướng khác, tất nhiên không mò được gì.
Hai bên đành tự an ủi nhau: “Thôi thì cũng còn hơn Bắc Vực, ít ra chúng ta còn mò được một hai bó!”
Bên này, sau màn khoe khoang ngắn ngủi, Phượng Khê chợt nhíu mày.
Quân Văn nghi hoặc: “Tiểu muội, có chuyện gì sao?”
“Huynh không thấy chúng ta quá đỗi thuận lợi à?
Người ta đồn rằng trung tâm nơi này nguy cơ tứ phía, vậy mà mấy ngày rồi trôi qua yên ả như hồ thu chẳng chút gợn sóng.
Muội có linh cảm như trời sắp nổi giông gió, mau gọi mọi người lại một chỗ, để muội cảnh tỉnh mọi người một chút.”
Quân Văn cũng cảm thấy không bình thường, bèn lập tức gọi mọi người tụ hội.
Vừa điểm danh, đã phát hiện thiếu vài người.
Trước đó ai nấy đều tản ra, tâm trí chỉ chăm chăm bắt hỏa tủy, nên chẳng ai để ý mấy người đó biến mất khi nào.
Lòng Phượng Khê trầm xuống — quả nhiên có biến!
Nàng lập tức cho thu hẹp phạm vi hoạt động, lại yêu cầu mọi người cứ một đoạn thời gian là điểm danh theo thứ tự, tránh tình trạng mất tích tiếp diễn.
Kết quả… vẫn có người biến mất.
Lặng lẽ không một tiếng động.
Lúc này, mọi người bắt đầu hoảng.
Đến mức chẳng còn tâm trí đâu mà mò hỏa tủy, tất cả đều kéo về quanh Phượng Khê.
Hiện giờ chỉ có minh chủ mới khiến họ thấy an toàn.
Cùng lúc đó, phía Nam Vực và Ma tộc cũng xảy ra chuyện tương tự.
Thậm chí có người tận mắt thấy đồng đội bên cạnh “phựt” một tiếng rồi... bốc hơi.
Thử đủ mọi cách, vẫn không ăn thua.
Người mất tích cứ tiếp tục tăng, ai nấy đều căng như dây đàn.
So với mấy đợt nguy cơ lúc trước, loại nguy hiểm vô hình này càng khiến người ta rối loạn thần kinh.
Người mất tích càng nhiều, bên Nam Vực và Ma tộc bắt đầu rút lui có trật tự.
Hỏa tủy quý thật, nhưng mạng vẫn quý hơn!
Cuối cùng, hai bên đồng loạt đưa ra quyết định — đi tìm Tiêu Hề Hề!
Tụ hội rồi thì cùng nhau rút lui.
Cái gì mà cảm giác ưu việt, cái gì mà tranh phong háo thắng... đều quẳng hết lên chín tầng mây!
Dù trong lòng không cam, bọn họ vẫn phải thừa nhận — Tiêu Hề Hề mới là người mà bọn họ thực sự tin tưởng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://www.monkeydtruyen.com/toan-tong-mon-la-cho-liem-chi-co-ta-cho-thiet/chuong-265.html.]
Trên đường hội hợp, hai bên chạm mặt nhau.
Một chút ngạc nhiên, một chút ngượng ngùng, còn có chút cảm thông của những “kẻ lưu lạc cuối chân trời”.
Sau bao gian truân, cuối cùng cũng tìm được đám người Phượng Khê.
Dù có nhận ra phía Bắc Vực cũng mất vài người, nhưng trong lòng vẫn nhẹ đi phần nào.
Phượng Khê nói chuyện qua lại vài câu, phát hiện phương thức mất tích đều giống hệt, người biến mất trong nháy mắt, thậm chí không kịp kêu tiếng nào.
Quá mức quỷ dị!
Ngụy Duệ suy đoán: “Liệu nơi này có phải di tích thượng cổ chiến trường không? Lại còn có không gian chi lực mạnh hơn lần trước, nên người vừa chạm phải là bị hút vào liền?”
Ảnh ma Tịch Thiên Hồng phản bác: “Nếu là di tích thì phải hút cả đám đi chứ? Sao chỉ hút từng người?
Huống hồ di tích thường cũng đâu có tự mở suốt như chợ vậy?”
Cảnh Phong nói: “Hay là có yêu thú nào đó có thể ẩn thân, nuốt người chỉ trong nháy mắt?”
Hoàng Phủ Nghiêu lại nghi: “Dù là yêu thú giỏi ẩn thân đến mấy, thì ít nhất cũng phải có d.a.o động linh lực chứ?
Một lần hai lần thì thôi, chứ mất tích hàng loạt mà không kịp hét lên tiếng nào, thật quá vô lý!”
…
Mọi người tranh luận rôm rả mà vẫn chẳng ra được kết luận.
Trong lúc đó… lại thêm vài người nữa biến mất.
Biến ngay trước mắt bao người.
Khủng hoảng bao trùm toàn đội.
Cảm giác chẳng khác nào có một thanh kiếm lơ lửng trên cổ, chẳng biết lúc nào sẽ rơi xuống.
Quân Văn lặng lẽ lấy ra một sợi dây, buộc c.h.ặ.t t.a.y mình với tay Phượng Khê.
Muốn mất thì mất cùng nhau!
Có ch.ết cũng phải theo tiểu sư muội!
Phượng Khê: “……”
Được đấy, chiêu này không tệ nha!
Thế là nàng cười cười nói với mọi người:
“Các ngươi thấy cách của ca ca ta thế nào? Bằng không cũng học theo đi?”
Mọi người: “……”
Mà nghĩ lại, nếu có bị truyền tống tới nơi nào đó, ít ra còn có bạn đồng hành, đỡ hơn lạc đơn lẻ một mình.
Thế là tốp năm tốp ba bắt đầu… buộc dây thừng!
Ngụy Duệ giằng co nội tâm một hồi, rốt cuộc bước tới bên Phượng Khê:
“Tiêu minh chủ, ta có thể buộc cùng người không?”
Cảnh Phong cũng chen vào: “Minh chủ à, nhiều người thêm lực, ta cũng vào nhóm luôn!”
Ngay cả Ảnh ma Tịch Thiên Hồng cũng chạy tới:
“Minh chủ, chúng ta vốn là minh hữu, cùng buộc luôn đi!”
…
Đám người Thiên Thủy Liên Minh thấy Nam Vực với Ma tộc mặt dày đòi buộc chung, còn mình thì chần chừ gì nữa?
Thế là cũng ào ào chạy tới nhập hội.
Phượng Khê: “…… Nếu mọi người đã đồng lòng như vậy, vậy thì… ta buộc hết vào!”
Thế là, Phượng Khê dẫn đầu, phía sau kéo theo một chuỗi dài.
Nàng cảm thấy bản thân chẳng khác nào... gà mái già dắt theo đàn con trong màn "diều hâu bắt gà con".
Mà sau lưng nàng đâu chỉ có gà con, còn có vịt con, ngỗng con, đủ các loại động vật... thật là náo nhiệt!